Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

DNTS's collections 4

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Phương Pháp Rẻ Tiền

    Một quý bà đã đến tuổi xế chiều đến một viện thẩm mỹ danh tiếng. Bác sĩ sau khi kiểm tra kỹ lưỡng gương mặt của bà ta liền phán.
    "Bà cần phải phẫu thuật thưa bà. Như thế trông bà sẽ trẻ như thiếu nữ đôi mươi nhưng..."

    "Phí tổn khoảng bao nhiêu, thưa bác sĩ?", quý bà ngắt lời.

    "Khoảng một trăm nghìn dollar, thưa bà".

    "Trời ơi, đắt quá. Thế nếu tôi chỉ muốn trẻ như thiếu phụ ngoài ba mươi thì chi phí là bao nhiêu?"

    "Cũng vào khoảng hơn 70 nghìn dollar", bác sĩ đáp.

    "Thế nếu trông trẻ như phụ nữ ngoài bốn mươi thì tốn bao nhiêu?"

    "Hơn 50 nghìn dollar", bác sĩ nhã nhặn.

    "Đắt thật đấy. Không có phương pháp nào rẻ hơn sao?"

    "Vậy thì tôi có thể giới thiệu với bà một phương pháp chỉ tốn có 1 dollar thôi", bác sĩ nói.

    "Thế à? Phương pháp gì?"

    "Đeo mạng che mặt!".

    ST !
    ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

    ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

    ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

    Comment


    • Chim Chuột Ở U Minh

      Năm đó, tui làm đám mạ ở gần mé rừng. Nói là "làm đám mạ", vậy chớ có làm gì đâu. Ở xứ này mà, tháng hạn châm một mũi lửa là mặt đất bị cháy sạch, chờ tới sa mưa, đội lúa giống ra, coi chổ nào ưng ý là gieo.
      Giống lúa tôi đã ngâm lên đủ ba càng một mộng đàng hoàng, từ trong nhà đội ra. Bữa đó trời trong, im gió. Nhưng không biết sao tui nghe dường như có mây che mù mịt trên đầu. Có cả tiếng gió rì rầm đâu xa xa trên đầu. Có cả tiếng gió rì rầm đâu xa xa nữa, ra đến nền đám mạ, tui để thúng lúa giống trên đầu xuống thì... Trời ơi! Chim dòng dọc với chim lá rụng nằm đầy nhóc thúng giạ. Chúng đã ăn sạch sẽ cái thúng lúa giống của tui, không còn một hột để nhổ râu. Nghe động, chúng bay lên cái rần chỉ còn lại cái thúng không.

      Tức quá, tui về nhà ngâm thêm một giạ lúa giống nữa. Vài ngày sau, tui cũng đội lúa ra gieo y nền cũ. Lần này biết khôn, tui không để thua mấy con chim này nữa. Một tay tui vịn thúng, một tay cầm nhánh chà quơ quơ phía trên đầu. Vậy mà tới đám mạ, thúng lúa giống cũng bị chim ăn hết phân nữa.

      Bây giờ mới bắt đầu gieo hột. Tui cặp thúng lúa vào nách, đi thụt lùi, vãi ào ào. Vãi hết thúng lúa giống, đến chừng coi lại thì không có một hột nào rơi được tới đất. Chuột! Chuột đứng xếp hàng. Con nào cũng vậy, một tay chắp sau đít, một tay đưa ra hứng lúa. Chúng vừa ăn vừa vuốt râu. Có mấy con chuột già không hứng được lúa để ăn, ngồi ngoài rìa đám mạ mặt mày buồn thiu.

      ST !
      ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

      ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

      ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

      Comment


      • Đừng Quên Mua Dây Thun Cho Quần Đùi Nhé

        Sáng ra tôi chuẩn bị đi làm. Thế là lập tức bắt đầu...
        - Đã ba ngày rồi chúng tôi đã bảo anh mà anh cứ quên hoài... ở nhà không còn chút phô-mai nào cả!

        Người ta bảo tôi suốt ba ngày nay rồi! Nhưng lấy tiền đâu ra nào?

        - Thế nào, mua phô-mai rồi chứ? - Buổi chiều người ta hỏi tôi. Tôi, như một nghệ sĩ bi kịch, lấy hết sức đập tay vào trán và kêu lên: "Ô-ô! Tôi quên khuấy đi mất!"

        Tôi cứ thích ứng như vậy. Buổi sáng người ta lệnh cho tôi mua cái gì đó. Tôi trả lời: sẽ mua. Còn buổi chiều khi tôi trở về - lại vẫn cái tiết mục ấy: "Ô-ô! Tôi quên khuấy đi mất!"

        Nhưng ông bố biết tỏng tôi rồi. Khi tôi trả lời câu hỏi muôn thuở lần thứ ba: "Phô-mai đâu?" - Và định giơ tay lên trán thì bố tôi kêu lên thay tôi: "Ô-ô!" - rồi quay lại phía cả nhà mà mỉa mai tuyên cáo: "Anh ta quên!"

        Từ hôm ấy tôi không còn được quyền quên nữa. Sáng hôm sau, khi tôi cạo râu, người ta lại bảo tôi:

        - Đừng quên phô-mai nhé!

        - Được rồi.

        Tôi đi giày, khi vang lên:

        - Cả xà bông cũng không còn, mua nhé!

        - Được.

        Trong lúc đi xuống cầu thang, tôi nghe thấy:

        - Cả đường cũng hết, đừng có quên đấy!

        - Được rồi, được rồi!

        Vừa nắm tay vào quả đấm cửa ra vào thì từ trong nhà vọng xuống tiếng la ơi ới:

        - Anh nghe thấy không? cà phê, cà phê!

        - Cà phê làm sao?

        - Hết rồi, nhớ mua nhé!

        - Tôi sẽ mua, sẽ mua hết!

        Tôi đóng cửa, thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lúc đó người ta đập vào cửa sổ.

        - Còn gì nữa?

        - Trời ơi, anh đi đâu mà lao dữ vậy? Quay lại lấy chai đựng. Anh còn phải mua dầu ô liu.

        - Sẽ mua, sẽ m-u-a!

        Đi được vài bước - từ trên cửa sổ lại có tiếng réo:

        - Này, gạo ở nhà không còn một hạt! Chiều nhớ mang về!

        - Sẽ mang về!

        Đấy, cứ mỗi buổi sáng là đầy những lời tiễn đưa như thế đó. Nhưng vấn đề không phải kết thúc ở đó. Từ những khung cửa sổ ra vào và cửa sổ mở toang dội ra đủ thứ giọng nói, đòi hỏi và lo lắng, trầm trầm và lanh lảnh, êm ái và khàn khàn: "N-à-y!" cứ lan đi, lan đi, đuổi theo tôi trên đường phố.

        - Mua dây thun cho quần đùi nhé! Loại tôn tốt ấy! Đừng có mà quên đấy!

        - Thông phong cho đèn năm dây!

        - Bấc cho bếp dầu hỏa!

        Tôi lao chạy, hoảng hốt như tên bán hàng rao nhìn thấy đại diện chính quyền, nhưng chưa kịp rẽ qua góc phố thì một chú bé đuổi kịp tôi.

        - Có một dì sai cháu nhắn lại...

        - Dì ấy bảo sao?

        - Hành cũng không còn.

        - Nói với dì ấy hãy liệt kê những thứ gì vẫn còn. Những thứ khác chú sẽ mang về.

        Đấy, tôi đi làm mỗi buổi sáng như vậy đó. Bạn hẳn rõ là đầu óc tôi chất đầy những thứ gì chứ? Cho suốt tới chiều tối trong đó chen chúc nhau những phô-mai, dầu, hành, dây thun cho quần đùi...

        Và hôm nay, khi tôi bước vào văn phòng, đầu tôi như thường lệ chất đầy ắp đủ thứ các thứ hàng thực phẩm và tạp hóa.

        Tôi phải hoàn tất những tài liệu cần gấp đã nằm từ hôm qua trên bàn làm việc của tôi. Xong xuôi tôi gửi chúng lên qua các cấp.

        ít lâu sau ông giám đốc bước vào phòng. Mặt đầm đìa mồ hôi, cánh mũi phập phồng. Ông chìa cho tôi những tờ giấy.

        - Cái gì thế này?

        - Những tờ giấy...

        - Đọc đi! Đọc to lên!

        Tất cả những ở trong phòng: các cô đánh máy chữ, thư ký, viên chức - đều vểnh tai lên nghe. Tôi bắt đầu đọc: "Gửi Tổng cục, người có chức trách cao nhất. Phúc đáp mệnh lệnh ngày tháng ấy, số bao nhiêu. Dưới đây liệt kê những biện pháp cụ thể về phần các điểm cần phải xem xét ngay và đã được nghiên cứu cẩn thận. Xin trình để ngài biết rằng chúng tôi cho là cần thiết phải:

        - Không mua phô-mai dưới quê đem lên vì quá mắc đối với chúng ta.

        - Mua dây thun cho quần đùi ở chỗ bán hàng rong tại quận Macmut Pasa.

        - Mua hai trăm gam thịt bò làm cốt lết, đề nghị chặt làm đôi.

        - Mua thông phong đèn thì chọn cái nguyên lành, đừng lấy cái bị nứt như lần trước.

        - Do giá xà bông cao quá, nước xà bông phải dùng cho hết chứ đừng phí phạm.

        - Nhằm tiết kiệm, cà phê phải pha lần thứ hai, đổ thêm nước sôi vào nước cà phê đặc.

        Tài liệu này gửi tới ngài như một thông tư để thi hành."

        - Cái gì thế này? - Ông giám đốc lại gầm lên.

        Tôi hiểu ra rằng mình đã làm hỏng một văn kiện chính thức, tương vào đó tất cả những gì chứa trong cái đầu khốn khổ của tôi đang đầy ắp các thứ hàng hóa linh tinh.

        - Sao anh lại đến nỗi thế này? - Ông giám đốc nói tiếp.

        - Chính tôi cũng không biết nữa.

        - Thôi được, anh bị lú lấp ruột gan. Nhưng tại sao sếp của anh lại ký vào cái này?

        - Bậy thật! - Tôi kêu lên.

        - Giả sử rằng sếp của anh bị quáng mắt... Làm sao mà chánh văn phòng lại chuyển cái đó lên cấp khác?

        - Cái đó thì quá tệ!

        - Thôi cứ cho rằng thủ trưởng đãng trí. Nhưng phó giám đốc thì mắt để đâu?

        - Thật xấu hổ và nhục nhã!

        Giám đốc trầm ngâm.

        - Họ đã sơ xuất, cái đó rõ rồi. Nhưng còn tôi, làm sao mà tôi lại gửi cái thứ nhảm nhí ấy cho tổng giám đốc?

        - Cái đó thì thật...

        - Cái gì hả?

        - Thật là tuyệt!

        - Thế nếu cả tổng giám đốc cũng nhắm mắt ký vào cái "thông tư" của anh, rồi không đọc và gửi lên cho bộ trưởng?

        - Thế thì chúng ta chết mất! - tất cả đồng thanh kêu lên.

        - Lạy trời, tai qua nạn khỏi rồi! Tổng giám đốc đãng trí, lộn phong bì và gửi tài liệu không phải cho bộ trưởng mà cho một bà quen.

        - ồ!

        - ở bưu điện do đãng trí nên phong bì để gửi cho bà ấy lại chuyển cho tôi, còn cái gửi cho ông bộ trưởng thì lẫn đi đâu mất không biết.

        Tới đây tất cả chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.

        Cảm ơn những người đãng trí! Đúng là vì họ mà trên báo chí có những thông báo thế này: "Nhằm mục đích tiết kiệm, đã thải hồi hai chục viên chức khỏi cơ quan như thế như thế. Thay cho họ đã tuyển vào ba trăm người có trọng trách." Chuyện gì cũng xảy ra được cả!

        ST !
        ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

        ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

        ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

        Comment


        • Lẽ Công Bằng...

          Chuyện xảy ra ở một con hẻm cụt, đầy ổ gà, đã lâu không ai thèm sửa chữa. Cũng phải thôi, ai đi để ý đến cái hẻm nhỏ xíu này khi còn biết bao nhiêu việc quan trọng khác trong thành phố, như xây thêm các cầu vượt cho người đi bộ chẳng hạn. “Thôi thì góp tiền nhau mà làm vậy”, các hộ dân trong hẻm quyết định.
          Thế là cuộc họp toàn hẻm được tổ chức ngay lập tức. Ông hẻm trưởng tuyên bố như đinh đóng cột: cần phải công bằng trong việc đóng tiền. Nhưng thế nào là công bằng? Ý kiến ông hẻm trưởng là cứ chia đều kinh phí cho các hộ dân. Rất cơ bản! Có khi mọi người đã xuôi tai nếu như không có một ý kiến cho rằng như thế là không công bằng bởi mỗi nhà có số nhân khẩu khác nhau, tức mức độ làm… mòn đường hẻm cũng khác nhau, tại sao lại chia đều?

          Phải chia theo đầu người. Nghe cũng có lý. Nhưng như thế lại sinh ra vấn đề người thì cũng có người lớn kẻ nhỏ, người mập kẻ ốm. Trẻ con tất nhiên không thể làm mòn đường như người lớn được. Vậy sao không chia kinh phí theo tổng trọng lượng các thành viên trong gia đình?

          Tưởng như thế đã là hay, thế mà lại có ngay một ý kiến còn hay hơn rằng đâu phải chỉ có những người trong gia đình tham gia làm mòn hẻm mà còn có khách khứa của họ nữa chứ. Vậy cần phải xét thêm quan hệ xã hội nữa...

          Có nguy cơ vấn đề cũng đi vào ngõ cụt như cái ngõ của xóm thật. Nhưng rồi có một ý kiến mang tính đột phá là đề nghị cả hẻm làm đơn nhờ... nhà nước xác nhận rồi qua bên Nhật vay vốn. Làm đường xong ta đặt một trạm thu phí ngay đầu hẻm thu tiền trả nợ. Ý kiến này bị phản bác ngay vì nếu lập trạm thu phí thì có nguy cơ đám con gái trong hẻm sẽ ế chồng mất.

          “Tại sao lại không dựa vào cái đạo lý “lá lành đùm lá rách”?”. Một ý kiến cảm động đề nghị nộp tiền theo mức độ giàu nghèo. Nhưng cả hẻm chẳng ai cho mình là giàu cả.

          Tất nhiên cuối cùng cũng tìm ra được phương cách giải quyết hợp tình hợp lý: đóng tiền làm đường theo bình quân thu nhập mỗi gia đình. Một ban kiểm tra được lập ra để thẩm định các bản kê khai thu nhập và đã xác nhận rằng các gia đình đều khai báo trung thực. Ví dụ như chị Sáu bán bánh canh mỗi ngày lời ba chục ngàn vị chi một tháng gần triệu bạc, anh chồng chạy xe ôm cũng kiếm được khoảng chừng đó, hai đứa con đứa bán vé số, đứa đánh giày cộng lại mỗi tháng cũng cả triệu bạc.

          Gia đình anh Tư thì tệ hơn một tí, cả hai vợ chồng đều là nhân viên ngành bưu điện, lương tháng mỗi người chỉ gần bằng số tiền các cuốc xe ôm của anh Sáu, đã vậy còn phải lo cho hai đứa con học trường điểm. Hoặc như gia đình ông Hai tiếng là làm sếp một cơ quan gì đấy nhưng cũng khổ: lương tháng của ông (có giấy trắng mực đen hẳn hoi) cũng chỉ xấp xỉ tiền lời của nồi bánh canh nhà chị Sáu, bà Hai thì thất nghiệp ở nhà nội trợ vậy mà còn phải nuôi ba con chó “bẹc rê” cùng hai đứa con chưa làm ra tiền, đều đang đi học ở nước Úc xa xôi nào đó...

          Căn cứ vào đó, người ta liệt kê theo thứ tự thu nhập từ thấp đến cao và rồi cứ theo tỷ lệ ấy mà thu tiền làm đường.

          Thế là chẳng bao lâu sau con đường hoàn thành. Phải nói là nó đẹp và rộng hẳn ra. Anh tài xế đến đón sếp Hai đi làm cứ khen luôn miệng. Chiếc xe “A còng” của anh chị Tư không còn dính bụi như trước kia. Riêng chị Sáu cứ vừa múc bánh canh cho khách vừa khoe rằng gia đình chị góp tiền nhiều nhất cho con đường mới này. Ai cũng có vẻ hài lòng. Mà cũng đúng thôi, chẳng hài lòng sao được khi lẽ công bằng được thực hiện.

          ST !
          ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

          ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

          ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

          Comment


          • Đội Quân Vô Địch

            Giờ phút chờ đợi 18 năm đã đến! Đội Giám Đốc chỉ còn 5 phút nữa là đoạt chức vô địch. Đối thủ của họ, đội Thanh Tra đã tỏ ra xuống sức do mệt mỏi, mất tinh thần do sức ép của các CĐV trên sân, và quan trọng nhất là do... không còn mục tiêu nào để phấn đấu: họ đã đủ điểm để trụ hạng nhưng không thể với tới những vị trí cao.
            Trước khi trận đấu diễn ra, đội trưởng Thanh Tra hứa hẹn sẽ đá hết mình vì tinh thần thể thao và vì một số đội liên quan nhưng thực tế diễn ra trên sân không như vậy. Cầu thủ Thanh Tra hoặc chạy co ro như gà mắc mưa, hoặc ngã lịch bịch như mít rụng. Họ rất hay chuyền bóng vào chân đối phương và hơi một chút lại hỏi ý kiến trọng tài.

            Khán giả trên sân phản ứng vang trời. Kẻ đánh trống, người thổi kèn, kẻ thì khóc to như tiếng pháo. Khói bốc mù mịt, khẩu hiệu tung bay như bươm bướm. Bên này kêu: "Thanh tra cố lên!", bên kia thét: "Giám Đốc vô địch!" khiến cả sân như một chảo nước sôi. Không khí khẩn trương đến nỗi khi có một cầu thủ Giám Đốc bị chấn thương, bác sĩ bèn cưa phắt chân đi, lắp chân giả vào trong ba mươi giây và cầu thủ này lại chạy ra sân tiếp tục phục vụ nền thể thao chân chính.

            Phút quyết định đã tới. Đội trưởng đội Giám Đốc, danh thủ Ký Đi (vốn là em của danh thủ Totti bên Ý) cướp được bóng ở khu vực giữa sân. Anh đảo người, làm một loạt các động tác giả đẹp mắt mà ai cũng biết, trừ đối phương. Dẫn bóng sang cánh trái, Ký Đi chuyền thật căng vào trung lộ. Cầu thủ đội bom của đội Giám Đốc, trung phong Ba Mươi (tức 30%, em họ của tiền đạo Batistuta ở tận Achentina) bay người đánh đầu thật căng... V...à...o... o! Cả sân bóng như nổ tung. Hàng ngàn khán giả áo xuống mặt cỏ, đè bẹp dí nhân viên bảo vệ và khiến cho hàng rào sắt nhão ra như bùn. Họ lao xuống như dòng thác lũ, vớ lấy áo may ô, quần đùi của đội Giám Đốc và cố gắng giằng lấy để làm kỷ niệm.

            Trung phong Ba Mươi bị tới hai chục cổ động viên, toàn là nữ, túm lấy trang phục. Mặc dù phần lớn đàn ông trên trái đất đều mơ ước ở địa vị của anh, Ba Mươi vẫn thét to như tiếng sấm:

            - Không được, xin các cô đừng đụng tới may ô, quần đùi của tôi!

            Các thiếu nữ khóc ầm lên:

            - Phải được, anh ơi! Bọn em đã chờ đợi giây phút này 18 năm nay rồi. Anh tiếc gì tụi em một mảnh vải cơ chứ!

            Ba Mươi vốn là một cầu thủ chuyên nghiệp. Bao nhiêu năm qua, dù ở vị trí nào trên sân, dù khoác áo màu gì, anh cũng thực hiện đúng phương châm "30% trên giá trị hợp đồng" nên rất được báo chí và đồng nghiệp vì nể. Ngoài ra, anh còn là một cầu thủ nổi tiếng chơi đẹp, ngại va chạm, nên 18 năm qua chưa một lần lĩnh thẻ đỏ cũng như thẻ vàng. Nhưng lần này, anh tỏ ra cương quyết:

            - Không được lấy quần áo của tôi, chẳng phải vì tôi tiếc các bạn, mà chỉ vì bộ may ô, quần đùi này tôi đâu có đứng tên!

            Các thiếu nữ ngớ ra, sau đó họ đồng thanh gào khóc:

            - Thế cái gì anh đứng tên, đưa gấp cho bọn em làm kỷ niệm...

            Ba Mươi thổn thức:

            - Không còn gì hết! Căn nhà thì vợ tôi đứng tên, xe hơi thì con trai, xe máy thì con gái, tủ lạnh thì con sen, tivi là đứa cháu.

            Một cổ động viên trung thành la lớn:

            - Thế còn mười hécta đất, cái biệt thự ở ngoại thành và cái nhà nghỉ ở vùng biển thì ai đứng?

            Ba Mươi rút giấy tờ giắt dưới đế giày thi đấu ra:

            - Mười hécta là tên thằng em vợ, nó mua bằng tiền học bổng sinh viên. Biệt thự ở ngoại thành là tài sản của bà cô, bà ấy sắm bằng đồng tiền bán xôi đầu hẻm. Còn nhà nghỉ ở vùng biển là của ông chú họ xa, ông ấy chạy xe ôm, trúng năm, bảy chuyến liên tiếp.

            Các cổ động viên nằm lăn ra đất vì thất vọng. Trên sân lúc này là một cảnh tượng sẽ còn được lịch sử nhắc đến mấy chục năm sau. Các danh thủ vừa chạy vừa giữ áo quần, ai cũng nói là mình không tiếc gì nhưng ai cũng bảo là mình không đứng tên thì làm sao tịch thu được! Đội trưởng Ký Đi bị rượt chạy vòng vòng trên sân. Thủ thành (anh của Thủ kho) phải leo tuốt lên xà ngang và lấy lưới quấn vào người. Mấy ngàn cổ động viên đâu có chịu ra về tay không. Họ đã chờ đợi biết bao lâu, đã leo tường, đã mua vé chợ đen và đã hò hét khan cả cổ. Họ đồng thanh kêu:

            - Vậy chúng tôi phải lấy thân thể các anh, cái đấy thì các anh đứng tên chứ!

            Toàn đội Giám Đốc vừa chạy vừa đáp:

            - Cũng không nốt. Thân thể của tụi tôi là tùy thuộc quyết định của trọng tài!

            ST !
            ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

            ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

            ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

            Comment


            • truyện bác ba phi phải không ạ.?

              Comment


              • Quan Điểm

                Trong cuộc trò chuyện trên internet (chat), chàng trai hẹn cô gái đi uống nước, cô gái đã OK nhưng cũng đặt điều kiện lại. Anh yêu, nhưng anh phải đưa em đến chổ lành mạnh nhé, anh hiểu chưa. Chàng trai OK, thế thì hai người đến một quán nước thật lành mạnh trò chuyện huyên thuyên, chàng trai hỏi cô gái, tại sao em lại thích những nơi lành mạnh thế này, đó là quan điểm của em mà, cô gái đáp.
                Thế rồi lần hẹn thứ hai cô gái mời bạn trai đến một điểm KARAOKE. Khi vào phòng chàng trai hơi ngạc nhiên và hỏi:

                Em đã thay đổi quan điểm rồi chứ.

                Cô gái đáp:

                Không em vẩn giữ vững quan điễm đấy chứ.

                Chàng trai:

                Thế thì nơi đây cũng lành mạnh quá nhỉ.

                Cô gái:

                Không tin anh hỏi nhân viên ở đây thử xem... Nó là KARAOKE lành mạnh mà.

                Chàng trai:

                Một quan điểm phù hợp với nhu cầu.

                ST !
                ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                Comment


                • Hội Trái Cây

                  Vào thời lạm dụng chất dinh dưỡng như hiện nay đế chống lại việc sử dụng chất đường nhìu quá, nhà nước khuyến khích người ta ăn hoa qủa thiên nhiên nên mở ra cuộc thi thành quả của từng vùng. Thì có tỉnh Long Xuyên dâng lên cặp quýt mật, mà khoe rằng, tỉnh của tôi cặp đó của mấy cô ngọt và tươi mát như vậy đó...
                  Rồi Cần Thơ thì cặp buởi, Bến Tre thì trình lên cặp dừa......Long An thì cặp Bí rợ to bằng cái nôì và nói với anh Biên Hoà rằng:

                  Cặp ngực con gái Long An chỗ tui như dầy nè thấy chưa,nhỏ cỡ Biên Hoà mấy ông cũng đem ra à.

                  lúc đó trên khán đài triển lãm có phái đoàn Hà Nội dâng lên cặp cam sành sần sùi, mọi người đều ồ lên cuời. Có người nói lớn:

                  Trời ơi bưởi năm roi còn chịu thua sao mấy ông còn đem cam sành ra đấu làm chi?

                  Anh đại diện ái ngại trả lời:

                  Dạ, dạ các bác thông cảm vì thật sự cái ấy của mấy ả chúng tôi không có hoa quả gì để sánh nên tớ chỉ dâng lên cặp cam sành tượng trưng cho 2 đầu vú thôi ạ!

                  ST !
                  ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                  ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                  ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                  Comment


                  • Trên Thiên Đình

                    Có 4 bà trên hạ giới được phong "tiết hạnh khả phong" bị chết và được Ngọc Hoàng rửa tội lần cuối:
                    Ngọc đế hỏi bà thứ nhất:

                    - Đã bao giờ con có hành động gì xấu xa chưa?

                    - Thưa Ngài, có một lần trên xe buýt, ngón tay út của con trót chạm vào vật dơ bẩn của đàn ông.

                    - Không sao, con hãy nhúng ngón tay dơ bẩn vào chậu nước kia, mọi tội lỗi của con sẽ được rửa sạch.

                    Bà làm theo lời và đứng sang một bên.

                    Đến lượt bà thứ 2, Ngọc Hoàng cũng hỏi như vậy và kết quả là bà phải nhúng cả bàn tay vào chậu nước.

                    Khi bà thứ 3 vừa định bước lên thì bà thứ 4 từ phía sau chạy lên, gạt bà thứ 3 ra và đứng vào vị trí tiếp theo.

                    - Sao con lại có hành động lỗ mãng như vậy? Ngọc Hoàng hỏi bà thứ 4.

                    - Xin Ngài hiểu cho con, con làm sao có thể súc miệng được khi mụ ta sẽ nhúng cả mông của mụ vào chậu nước?

                    ST !
                    ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                    ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                    ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                    Comment


                    • Ngỡ Là Người Quen

                      Một buổi sớm, tại nhà chờ xe buýt có một cô gái xinh đẹp đứng đợi xe. Cô mặc một chiếc minijupe ngắn đến mức không thể ngắn hơn, bó sát lấy người. Khi xe buýt xuất hiện và đến lượt lên xe, cô gái nhận ra, chiếc váy quá chật khiến cô không thể nhấc chân tới bậc lên xuống.
                      Cô gái thò tay ra đằng sau, nới phéc-mơ-tuya ra một chút để đôi chân được cử động dễ dàng hơn rồi dợm bước leo lên. Thế nhưng, chiếc váy vẫn bó chặt. Hơi xấu hổ, cô lại thò tay ra đằng sau, kéo khóa xuống lưng chừng. Vẫn không được...

                      Thế là, lần thứ ba, cô gái mạnh tay kéo phéc-mơ-tuya xuống hết cỡ. Nghĩ rằng lần này chắc chắn leo được lên xe, cô lại nhấc chân lên một lần nữa và nhận ra cố gắng của mình nãy giờ là vô ích.

                      Thấy cô gái lúng túng, người đàn ông đứng đằng sau bèn chụp lấy hông và nhấc bổng cô lên xe. Cô gái quay lại, giận dữ quát:

                      Tại sao ông dám sờ vào người tôi cái kiểu ấy hả? Tôi thậm chí còn chưa biết ông là ai!

                      Ngỡ ngàng vì làm ơn mắc oán, người đàn ông thanh minh:

                      Thưa cô! Sau khi cô thò tay ra đằng sau kéo khóa quần tôi ba lần, tôi cứ ngỡ rằng chúng mình là bạn tri kỷ.

                      ST !
                      ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                      ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                      ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                      Comment


                      • Mình Phải Sống

                        Bà kia có con két biết nói.
                        Một buổi tối kia, nhà có nhiều khách tới ăn tiệc. Con két chửi tục ỏm tỏi.

                        Bà chủ mất mặt nổi sùng lấy cây đập đầu nó tét một đường khoảng chừng 1 in.

                        Thấy con két bị tét đầu nằm im ru, bà tưởng nó đã chết bèn đem bỏ vô toilet để sáng mai tính sau.

                        Dè đâu con két chỉ bị ngất xỉu thôi, gặp nước nó tỉnh lại. Nhưng biết mình bị tét một đường 1 in, nó tuyệt vọng lắm, định bóp mũi chết cho khỏi nhục.

                        Ngay lúc đó, có một bà vô đi tiểu. Con két từ dưới nhìn lên rồi chợt lẩm bẩm:

                        Ái chà, bà này bị tét cả gang mà vẫn sống. Mình chỉ tét có 1 in thôi mà, có sao đâu. Phải sống mới được.

                        ST !
                        ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                        ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                        ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                        Comment


                        • Ba Phải

                          Vợ cằn nhằn:
                          Từ hồi lấy nhau tới bây giờ, tôi làm cái gì ông cũng cản, nào là:

                          “Đừng mua đồ...”, “Đừng ăn diện...”, nào là “Đừng ngồi lê đôi mách với mấy người hàng xóm...”, tôi chán mấy chữ "Đừng" đó lắm rồi.

                          Sao chẳng bao giờ ông nói: “Ừ, mua đi em”, “Ừ làm đi em...” Chắc tôi phải dọn về nhà ba mẹ tôi ở quá!

                          Chồng:

                          Ừ, đi đi em!



                          ST !
                          ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                          ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                          ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                          Comment


                          • in ur dream
                            Dear brain !

                            You dont understand
                            4give me this time

                            Heart !

                            Comment


                            • Cá Rô Lách Ngược

                              Một ông già nọ chết, vốn nhà cũng khá giả, nên khi tống táng xong, con cháu mới cử hành tế lễ. Trong cuộc lễ có đủ cả kèn trống. Các quan viên đến dự cũng khá đông.

                              Trên bàn thờ, ở trước bài vị ông, có một mâm cơm cúng. Vì ông mới chết, nên trên mâm cơm chỉ có một chén cơm, một đôi đũa, một chén nước mắm, một đùi gà luộc và một con cá rô.

                              Một ông quan viên nọ được cử vào tế và đóng vai "Tiến tửu".

                              Cuộc lễ bắt đầu, trống kèn nổi lên, ông thông xướng lên:

                              Cử ai! (bắt đầu làm lễ khóc)

                              Tang gia từ lớn chí nhỏ, ai nấy đều phục xuống mà khóc. Một lúc ông thông xướng lại xướng:

                              Chước tửu!

                              Nghe xướng vừa xong, ông quan viên nọ mới khệ nệ, mình mặc áo nhung đen, tay nâng bình rượu khuỳnh tay ngay và rón rén đi từ từ, từng bước vào chỗ bàn thờ để đặt bình rượu lên rồi rót vào cái ly ở trước chỗ bài vị ông già.

                              Rót rượu xong, ông quan viên thấy con cá rô mập quá, mới thò tay lấy trộm, trong lúc không ai để ý ông giắt vội giắt vàng con cá lên trên khăn quấn đầu, rồi trở về chỗ cũ.

                              Người con gái ông già đang làm "Lễ cử ai" trông thấy, nhưng trong nhà có việc, không lẽ lại đem ra mà nói khi đang có tế lễ.

                              Bởi thế chị ta mới phục xuống, vừa khóc cha, vừa kể:

                              Ôi! Cha ơi là cha, cha bỏ chúng con, cha đi đâu giờ, để:

                              "Trời làm đại hạn mưa rào

                              Cá rô lách ngược lên đầu quan viên."

                              Cả đám tang, ai nghe chị khóc cũng lấy làm lạ không hiểu nghĩa gì. Cho mãi tới khi tế lễ xong, mọi người mới biết rõ chuyện, vì con cá rô ở mâm cơm cúng đã biến mất. Nó đã "Lách" lên đầu ông quan viên nọ.

                              ST !
                              ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                              ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                              ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                              Comment


                              • Câu Cá

                                Một người đàn ông xỉ vả thậm tệ một người bạn nông dân của anh ta vì đã không chịu cần cù lao động:
                                Mày có một dải đất màu mỡ và đã có thể kiếm được nhiều tiền nếu như mày chịu khó bỏ nhiều thì giờ ra để làm ruộng và bớt thì giờ đi câu cá đi.

                                Người nông dân bảo:

                                Mày hãy nhìn vào tấm bản đồ thế giới này xem, mày sẽ để ý thấy đến 2/3 quả đất là nước và chỉ có 1/3 là đất mà thôi. Vì vậy theo tao thì một người nên bỏ ra 2/3 số thì giờ của mình để câu cá còn 1/3 để làm ruộng.

                                ST !
                                ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                                ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                                ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                                Comment

                                Working...
                                X