Chiếc lưỡi đó còn tiếp tục lớn nhanh hơn cả sự phát triển cơ thể của cô bé 14 tuổi và đã làm biến dạng khuôn mặt, đồng thời gây cho em khó khăn để có thể sinh hoạt như những người bình thường.
Kỳ lạ cô bé có chiếc lưỡi khổng lồ
Cô bé có chiếc lưỡi kỳ lạ đó là Dương Thị Thảo ở xóm Xuất Tác, xã Phương Giao, huyện Võ Nhai, tỉnh Thái Nguyên. Cả khuôn mặt em chỉ hiện lên chiếc lưỡi khổng lồ, đỏ và đang rỉ máu. Chiếc lưỡi to, phồng rộp che hết phần còn lại của khuôn mặt em. Hai bên má dưới thì phình ra làm biến dạng khuôn mặt xinh xắn.
Dương Thị Thảo sinh năm 1998 trong một gia đình có ba anh chị em. Bố mẹ Thảo chỉ có một công việc duy nhất đó là làm nương rẫy thuê để lo toan cho cuộc sống của gia đình. Ở mảnh đất này, mọi người đều gọi Thảo là Thảo lưỡi to.
Gia đình Thảo cũng bất lực không thể chạy chữa cho em vì nghèo khó
Được biết, trong gia đình nhà Thảo đều không ai có tiền sử bệnh tật di truyền, cũng không có ai bị mắc bệnh lạ. Hai anh chị lớn của Thảo cũng đều khỏe mạnh bình thường không có bất kì khác thường nào. Cô Đỗ Thị Thơn, mẹ cô bé cho biết: "Khi mang thai nó (Thảo), tôi không có bệnh tật gì, cũng không thấy có gì khác lạ so với hai lần mang thai trước. Ngay cả đến khi sinh ra, nó vẫn bình thường như các anh chị. Nhưng càng lớn, Thảo càng có biểu hiện lạ như khó ăn, hay khóc và gầy. Đến khi tròn một tuổi thì biểu hiện bệnh lạ mới rõ rệt. Hai bên má dưới của Thảo chảy sệ, lưỡi thì phát triển nhanh một cách bất thường. Từ đó, người lớn một thì chiếc lưỡi lớn gấp hai bình thường. Tội lắm cô à".
Hiện nay sau 14 năm, chiếc lưỡi của Dương Thị Thảo đã quá lớn làm mọi người nhất là những người gặp em lần đầu đều không khỏi kinh sợ. Chiếc lưỡi không giống với những chiếc lưỡi bình thường khác, nó không chỉ to khác thường mà còn chảy nước và máu. Nhìn khuôn mặt của em chỉ thấy toàn lưỡi. Chiếc lưỡi to làm Thảo không thể ngậm miệng lại như mọi người. "Nó to đến mức em phát sợ. Em luôn có cảm giác như có một miếng thịt to em không nuốt đi được. Dù có cố gắng đến đâu nó vẫn thò hẳn ra ngoài", Thảo tâm sự.
Thậm chí, chiếc lưỡi khổng lồ đó còn nứt toác như da bình thường mỗi khi thay đổi thời tiết. Nhìn em không ai nghĩ em có thể nói và ăn được cơm bình thường bởi chiếc lưỡi to phủ cả môi chảy xuống phía cằm. Thế nhưng, bằng nghị lực phi thường cô bé lưỡi to vẫn có thể ăn uống được bình thường như mọi người trong gia đình tuy có gặp nhiều khó khăn. Tìm hiểu kỹ hơn căn nguyên về chiếc lưỡi khổng lồ, bố mẹ Thảo cho biết: "Hồi cháu một tuổi, gia đình có đưa Thảo xuống bệnh viện nhi Thụy Điển khám thì mới biết là cháu bị bệnh u cổ cằm. Nhưng sau khi đã cắt khối u thì chiếc lưỡi vẫn cứ lớn theo cơ thể, có khi nó còn lớn nhanh hơn cả cơ thể. Biết là cháu đau lắm với chiếc lưỡi to quá khổ đó, nhưng gia đình chúng tôi đành bất lực vì kinh tế quá nghèo không thể đưa cháu đi chữa được nữa".
14 năm chiến đấu với chiếc lưỡi khổng lồ
Mang trên mình căn bệnh u cổ cằm quái ác, lại thêm một chiếc lưỡi khổng lồ, nhưng hàng ngày, Dương Thị Thảo vẫn cố gắng để được đến lớp đi học như bao bạn bè bình thường khác. "Em biết em có bệnh không được bình thường như các bạn nhưng em vẫn cố gắng đến trường. Ngày trước, các bạn bảo lưỡi em to bẩn nên không ai chơi với em. Những lúc như thế em buồn lắm. Nhưng giờ thì mọi người không còn xa lánh em và cái lưỡi dài của em nữa. Có thể, mọi người hiểu đây là bệnh không lây", Dương Thị Thảo tâm sự.
Tuổi thơ của Dương Thị Thảo là những tháng ngày "oằn mình" cùng gánh nặng từ chiếc lưỡi to kỳ lạ
"Sinh hoạt ăn uống của em ngày thường đã có khó khăn nhưng những ngày rét này thì khổ lắm chị ạ. Lưỡi ngày thường của em đã to lắm rồi nhưng mùa đông thì sưng to hơn nữa nhất là nếu ăn đồ tanh thì nó còn to và chảy máu nhiều. Chưa hết, nó luôn luôn sưng đỏ và rỉ máu, đau đến mức không nói được. Còn sinh hoạt vệ sinh răng miệng của em cũng không được như mọi người. Những ngày đông này, em không thể đánh răng bởi chiếc lưỡi sưng to chảy máu không thể đưa bàn chải đánh răng vào được. Những ngày thường thì hầu như cũng ít đánh răng bởi đau, em chỉ súc miệng bằng nước muối thôi. Mùa đông năm nay, em sợ lắm. Thời tiết càng lạnh thì lưỡi em càng sưng to và đau. Nhà em lại nghèo nên cũng không được đi chữa bệnh. Em chỉ mong sao em khỏi bệnh để có được một chiếc lưỡi bình thường như của mọi người thôi", Thảo tâm sự.
Khi mới biết Thảo có chiếc lưỡi to khác thường, mọi người đều tò mò đến xem. Sau khi tận mắt nhìn thấy chiếc lưỡi khổng lồ của Thảo, nhiều người tỏ ra ái ngại và dần dần xa lánh. Họ sợ trước tiên bởi nỗi ám ảnh lây bệnh và sau đó là vì cho rằng lưỡi to bẩn. Thậm chí, nhiều bạn bè cùng học với Thảo còn tỏ ra miệt thị và xa lánh cô. "Những ngày bị người dân và bạn bè xa lánh là những ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời em. Có nhiều lúc, em chỉ muốn nghỉ học thôi. Đến lớp toàn lủi thủi một mình. Cũng may, giờ mọi người đã đối xử khác với em. Đi học, nhưng em cũng hay phải nghỉ học vì lưỡi sưng đau. Nhưng em vẫn cố gắng học, nhiều năm liền em là học sinh tiên tiến", Thảo vui mừng kể cho tôi nghe.
Cô Thơn cho biết: "Mới đầu thấy mọi người xa lánh, gia đình chúng tôi buồn lắm. Cháu nó bất hạnh đã chịu bệnh tật lại bị mọi người miệt thị nữa thì thật là tủi. Biết mọi người lảng tránh cháu nên mỗi khi có công việc gì ăn uống chung, tôi đều không cho cháu tham gia cùng. Nghĩ mà tội. Cũng may bây giờ, mọi người hiểu đó là bệnh chứ không phải bị ma tà hay bệnh lây nhiễm được nên cũng đỡ. Gia đình tôi chỉ cố gắng dành dụm ít tiền đưa cháu đi chữa. Chứ cứ để lưỡi phát triển to như thế này không biết có ai dám lấy cháu không, rồi tương lai của cháu sẽ như thế nào khi chúng tôi mất đi".
Hiện nay, gia đình em Dương Thị Thảo kinh tế rất khó khăn, toàn bộ ruộng nương đều đã bán hết cách đây 14 năm để đi chữa bệnh cho em. Cũng từ đó cho đến giờ, em chưa một lần được đi chữa trị ở đâu mặc dù bác sĩ đã dặn mỗi năm phải đi viện khám một lần.
Nói về chiếc lưỡi khổng lồ của mình, Dương Thị Thảo đã không còn lảng tránh như trước nữa mỗi khi có người đến nhà chơi. Với Thảo, chiếc lưỡi khổng lồ đó như một số phận an bài cho em. Thảo chỉ buồn vì số phận của em lại không được may mắn như các bạn khác. Mặc dù chiếc lưỡi khổng lồ đó đã gây cho em không biết bao nhiêu đau đớn nhưng em và gia đình chưa một lần nghĩ đến việc bỏ chiếc lưỡi khổng lồ đó. "Biết chiếc lưỡi to như vậy gây rất nhiều khó khăn cho cháu nhưng gia đình tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ nó đi. Bởi nếu bỏ đồng nghĩa với việc lấy đi tiếng nói của cháu mà cũng chả biết có tốt cho cháu hơn không, tương lai của cháu có thay đổi không. Thôi coi như đây là số phận bất hạnh của cháu và gia đình", mẹ Thảo cho biết.
Hoàng Việt
Kỳ lạ cô bé có chiếc lưỡi khổng lồ
Cô bé có chiếc lưỡi kỳ lạ đó là Dương Thị Thảo ở xóm Xuất Tác, xã Phương Giao, huyện Võ Nhai, tỉnh Thái Nguyên. Cả khuôn mặt em chỉ hiện lên chiếc lưỡi khổng lồ, đỏ và đang rỉ máu. Chiếc lưỡi to, phồng rộp che hết phần còn lại của khuôn mặt em. Hai bên má dưới thì phình ra làm biến dạng khuôn mặt xinh xắn.
Dương Thị Thảo sinh năm 1998 trong một gia đình có ba anh chị em. Bố mẹ Thảo chỉ có một công việc duy nhất đó là làm nương rẫy thuê để lo toan cho cuộc sống của gia đình. Ở mảnh đất này, mọi người đều gọi Thảo là Thảo lưỡi to.
Gia đình Thảo cũng bất lực không thể chạy chữa cho em vì nghèo khó
Được biết, trong gia đình nhà Thảo đều không ai có tiền sử bệnh tật di truyền, cũng không có ai bị mắc bệnh lạ. Hai anh chị lớn của Thảo cũng đều khỏe mạnh bình thường không có bất kì khác thường nào. Cô Đỗ Thị Thơn, mẹ cô bé cho biết: "Khi mang thai nó (Thảo), tôi không có bệnh tật gì, cũng không thấy có gì khác lạ so với hai lần mang thai trước. Ngay cả đến khi sinh ra, nó vẫn bình thường như các anh chị. Nhưng càng lớn, Thảo càng có biểu hiện lạ như khó ăn, hay khóc và gầy. Đến khi tròn một tuổi thì biểu hiện bệnh lạ mới rõ rệt. Hai bên má dưới của Thảo chảy sệ, lưỡi thì phát triển nhanh một cách bất thường. Từ đó, người lớn một thì chiếc lưỡi lớn gấp hai bình thường. Tội lắm cô à".
Hiện nay sau 14 năm, chiếc lưỡi của Dương Thị Thảo đã quá lớn làm mọi người nhất là những người gặp em lần đầu đều không khỏi kinh sợ. Chiếc lưỡi không giống với những chiếc lưỡi bình thường khác, nó không chỉ to khác thường mà còn chảy nước và máu. Nhìn khuôn mặt của em chỉ thấy toàn lưỡi. Chiếc lưỡi to làm Thảo không thể ngậm miệng lại như mọi người. "Nó to đến mức em phát sợ. Em luôn có cảm giác như có một miếng thịt to em không nuốt đi được. Dù có cố gắng đến đâu nó vẫn thò hẳn ra ngoài", Thảo tâm sự.
Thậm chí, chiếc lưỡi khổng lồ đó còn nứt toác như da bình thường mỗi khi thay đổi thời tiết. Nhìn em không ai nghĩ em có thể nói và ăn được cơm bình thường bởi chiếc lưỡi to phủ cả môi chảy xuống phía cằm. Thế nhưng, bằng nghị lực phi thường cô bé lưỡi to vẫn có thể ăn uống được bình thường như mọi người trong gia đình tuy có gặp nhiều khó khăn. Tìm hiểu kỹ hơn căn nguyên về chiếc lưỡi khổng lồ, bố mẹ Thảo cho biết: "Hồi cháu một tuổi, gia đình có đưa Thảo xuống bệnh viện nhi Thụy Điển khám thì mới biết là cháu bị bệnh u cổ cằm. Nhưng sau khi đã cắt khối u thì chiếc lưỡi vẫn cứ lớn theo cơ thể, có khi nó còn lớn nhanh hơn cả cơ thể. Biết là cháu đau lắm với chiếc lưỡi to quá khổ đó, nhưng gia đình chúng tôi đành bất lực vì kinh tế quá nghèo không thể đưa cháu đi chữa được nữa".
14 năm chiến đấu với chiếc lưỡi khổng lồ
Mang trên mình căn bệnh u cổ cằm quái ác, lại thêm một chiếc lưỡi khổng lồ, nhưng hàng ngày, Dương Thị Thảo vẫn cố gắng để được đến lớp đi học như bao bạn bè bình thường khác. "Em biết em có bệnh không được bình thường như các bạn nhưng em vẫn cố gắng đến trường. Ngày trước, các bạn bảo lưỡi em to bẩn nên không ai chơi với em. Những lúc như thế em buồn lắm. Nhưng giờ thì mọi người không còn xa lánh em và cái lưỡi dài của em nữa. Có thể, mọi người hiểu đây là bệnh không lây", Dương Thị Thảo tâm sự.
Tuổi thơ của Dương Thị Thảo là những tháng ngày "oằn mình" cùng gánh nặng từ chiếc lưỡi to kỳ lạ
"Sinh hoạt ăn uống của em ngày thường đã có khó khăn nhưng những ngày rét này thì khổ lắm chị ạ. Lưỡi ngày thường của em đã to lắm rồi nhưng mùa đông thì sưng to hơn nữa nhất là nếu ăn đồ tanh thì nó còn to và chảy máu nhiều. Chưa hết, nó luôn luôn sưng đỏ và rỉ máu, đau đến mức không nói được. Còn sinh hoạt vệ sinh răng miệng của em cũng không được như mọi người. Những ngày đông này, em không thể đánh răng bởi chiếc lưỡi sưng to chảy máu không thể đưa bàn chải đánh răng vào được. Những ngày thường thì hầu như cũng ít đánh răng bởi đau, em chỉ súc miệng bằng nước muối thôi. Mùa đông năm nay, em sợ lắm. Thời tiết càng lạnh thì lưỡi em càng sưng to và đau. Nhà em lại nghèo nên cũng không được đi chữa bệnh. Em chỉ mong sao em khỏi bệnh để có được một chiếc lưỡi bình thường như của mọi người thôi", Thảo tâm sự.
Khi mới biết Thảo có chiếc lưỡi to khác thường, mọi người đều tò mò đến xem. Sau khi tận mắt nhìn thấy chiếc lưỡi khổng lồ của Thảo, nhiều người tỏ ra ái ngại và dần dần xa lánh. Họ sợ trước tiên bởi nỗi ám ảnh lây bệnh và sau đó là vì cho rằng lưỡi to bẩn. Thậm chí, nhiều bạn bè cùng học với Thảo còn tỏ ra miệt thị và xa lánh cô. "Những ngày bị người dân và bạn bè xa lánh là những ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời em. Có nhiều lúc, em chỉ muốn nghỉ học thôi. Đến lớp toàn lủi thủi một mình. Cũng may, giờ mọi người đã đối xử khác với em. Đi học, nhưng em cũng hay phải nghỉ học vì lưỡi sưng đau. Nhưng em vẫn cố gắng học, nhiều năm liền em là học sinh tiên tiến", Thảo vui mừng kể cho tôi nghe.
Cô Thơn cho biết: "Mới đầu thấy mọi người xa lánh, gia đình chúng tôi buồn lắm. Cháu nó bất hạnh đã chịu bệnh tật lại bị mọi người miệt thị nữa thì thật là tủi. Biết mọi người lảng tránh cháu nên mỗi khi có công việc gì ăn uống chung, tôi đều không cho cháu tham gia cùng. Nghĩ mà tội. Cũng may bây giờ, mọi người hiểu đó là bệnh chứ không phải bị ma tà hay bệnh lây nhiễm được nên cũng đỡ. Gia đình tôi chỉ cố gắng dành dụm ít tiền đưa cháu đi chữa. Chứ cứ để lưỡi phát triển to như thế này không biết có ai dám lấy cháu không, rồi tương lai của cháu sẽ như thế nào khi chúng tôi mất đi".
Hiện nay, gia đình em Dương Thị Thảo kinh tế rất khó khăn, toàn bộ ruộng nương đều đã bán hết cách đây 14 năm để đi chữa bệnh cho em. Cũng từ đó cho đến giờ, em chưa một lần được đi chữa trị ở đâu mặc dù bác sĩ đã dặn mỗi năm phải đi viện khám một lần.
Nói về chiếc lưỡi khổng lồ của mình, Dương Thị Thảo đã không còn lảng tránh như trước nữa mỗi khi có người đến nhà chơi. Với Thảo, chiếc lưỡi khổng lồ đó như một số phận an bài cho em. Thảo chỉ buồn vì số phận của em lại không được may mắn như các bạn khác. Mặc dù chiếc lưỡi khổng lồ đó đã gây cho em không biết bao nhiêu đau đớn nhưng em và gia đình chưa một lần nghĩ đến việc bỏ chiếc lưỡi khổng lồ đó. "Biết chiếc lưỡi to như vậy gây rất nhiều khó khăn cho cháu nhưng gia đình tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ nó đi. Bởi nếu bỏ đồng nghĩa với việc lấy đi tiếng nói của cháu mà cũng chả biết có tốt cho cháu hơn không, tương lai của cháu có thay đổi không. Thôi coi như đây là số phận bất hạnh của cháu và gia đình", mẹ Thảo cho biết.
Hoàng Việt
Comment