Lúc em còn học đại học, cô ấy xui em xin tiền bố mẹ. Còn giờ em đi làm, khi thì cô ấy xin tiền, lúc lại xin thẻ điện thoại.
Em sinh năm 1989 và cô ấy sinh năm 1991. Tụi em yêu nhau được 3 năm. Em vừa đi làm ở quê được một năm, còn cô ấy vẫn đang học ở Hà Nội. Hồi học cấp 2-3, em chưa yêu ai nên đối với em, cô ấy là mối tình đầu.
Khi em học đại học năm 3, cô ấy đỗ vào trường em. Em biết trước đó cô ấy đã có người yêu nhưng chia tay. Vì là đồng hương nên tụi em gặp nhau. Hôm đầu tiên, em nhắn tin hỏi thăm. Sau đó, em rủ cô ấy đi dạo và bọn em nói chuyện nhiều hơn. Em kể về gia đình mình, cô ấy cũng vậy. Em thấy cô ấy quan tâm em và biết cảm thông cho gia đình em, lại là gia đình nông dân nghèo giống nhà em nên em đã đem lòng yêu. Được hơn một tuần, cô ấy nhận lời.
Ngày 8/3 đầu tiên, em không biết phải tặng gì. Mọi người xúng xính đi mua quà. Em cũng bối rối và rồi mua một bông hoa hồng, một cái phone nghe nhạc tặng cô ấy. Gặp nhau, em lúng túng, mãi mới nói được. Nhưng khi đưa hoa tặng, cô ấy bảo: “Anh mua hoa làm gì? Để vứt sọt rác à? Sao anh ngốc thế?”. Em bảo: "Nhưng hôm nay là ngày 8/3”. Lúc đó, em buồn lắm. Em định bỏ về thì cô ấy bảo: "Ý em là mua hoa lãng phí, lần sau anh mua gì thì nói với em”. Em chỉ ừ một cái. Em nghĩ trong lòng: "Bông hoa thì đáng nhiêu tiền đâu, anh chỉ muốn bày tỏ tình cảm với em thôi mà” nhưng em không nói ra. Em về mà thấy buồn trong lòng.
Mọi người trong phòng hỏi, em kể lại (vì em ở ký túc xá và cô ấy cũng vậy), ai nghe xong cũng đều phản ứng, bảo cố ấy không biết điều. Nhưng rồi em cũng bỏ qua. Ngày ngày tháng tháng trôi qua, là sinh viên nghèo nên lâu lâu em chỉ dành dụm được ít tiền rủ cô ấy đi ăn, đi dạo công viên thôi. Em nhớ, có lúc cô ấy thiếu tiền, cô ấy gọi điện thoại mượn tiền em mà em không có thì cô ấy bảo em gọi điện thoại về nhà xin bố mẹ.
Bố em đi làm thuê ở Hà Nội, còn mẹ em ở quê nên gia đình cũng khó khăn. Em gọi điện nói với cô ấy: “Nhà anh đang gặp khó khăn. Bố anh còn gửi tiền cho mẹ anh ở quê nên không có tiền gửi cho anh được”. Cô ấy bảo: “Nhà anh con một, bố mẹ anh không lo được cho anh à? Bố anh gửi tiền cho mẹ anh làm gì trong khi không gửi cho anh?” Em trả lời: "Mẹ anh ở quê cũng cần tiền lo nhiều thứ. Nhà anh đang nợ ngân hàng mà”. Cô ấy giận, cúp máy luôn còn em thì buồn lắm.
Bạn bè em đều bảo nên chia tay nhưng em vẫn bỏ qua. Đến khi em ra trường, cô ấy chỉ nói với em là: "Anh nhớ gửi tiền cho em ăn học". Em bảo: “Anh còn trả ơn cho bố mẹ nữa. Mỗi tháng, anh sẽ gửi cho em 300.000 đồng". Em đi làm và có lương. Tháng đầu, em đưa cho bố mẹ vì nhà em lúc đó đang khó khăn. Cô ấy gọi điện xin tiền, em nói ít bữa nữa sẽ gửi vì giờ lo cho nhà đã.
Rồi em cũng gửi cho cô ấy 1,5 triệu đồng và lâu lâu, em lại gửi, nhưng chỉ một tuần là cô ấy tiêu hết. Em bực lắm nên nói: "Nhà chúng mình nghèo, sống xa nhà, tiêu pha phải biết ý”. Cô ấy bảo: “Em lỡ tiêu hết rồi, anh gửi cho em thêm 1 triệu đồng nữa đi” nhưng em không đồng ý. Thế là giận nhau.
Một thời gian rồi em cũng bỏ qua. Chúng em xa nhau nên thay vì mua quà, em gửi tiền vì cô ấy bảo tự mua chứ em không biết mua gì. Mới đây, cô ấy mượn xe máy của em đi thực tập, em không cho vì bảo còn phải đi làm. Thế mà cô ấy lại giận nhưng cũng chỉ được một thời gian là làm lành. Cô ấy xin em cái thẻ điện thoại, em không mua cho thì cô ấy bảo em keo kiệt.
Rồi cô ấy nói chán yêu và muốn tự do. Em bực quá nên bảo: "Chán thì chia tay đi". Em còn bảo yêu nhau mà không thông cảm cho nhau nhưng cô ấy măc kệ, em nói gì thì nói. Được một tháng chúng em không liên lạc thì cô ấy gọi điện nói nhớ em. Em hỏi: "Chia tay rồi nhớ nhung gì?" nhưng cô ấy đáp lại: "Chia tay là câu anh bảo chứ em có nói đâu". Em giờ đang rất bối rối vì thực sực không hiều cô ấy nghĩ gì. Chỉ khi nào thiếu tiền, cô ấy mới gọi em. Liệu em có nên tiếp tục tình yêu này không?
Em sinh năm 1989 và cô ấy sinh năm 1991. Tụi em yêu nhau được 3 năm. Em vừa đi làm ở quê được một năm, còn cô ấy vẫn đang học ở Hà Nội. Hồi học cấp 2-3, em chưa yêu ai nên đối với em, cô ấy là mối tình đầu.
Khi em học đại học năm 3, cô ấy đỗ vào trường em. Em biết trước đó cô ấy đã có người yêu nhưng chia tay. Vì là đồng hương nên tụi em gặp nhau. Hôm đầu tiên, em nhắn tin hỏi thăm. Sau đó, em rủ cô ấy đi dạo và bọn em nói chuyện nhiều hơn. Em kể về gia đình mình, cô ấy cũng vậy. Em thấy cô ấy quan tâm em và biết cảm thông cho gia đình em, lại là gia đình nông dân nghèo giống nhà em nên em đã đem lòng yêu. Được hơn một tuần, cô ấy nhận lời.
Ngày 8/3 đầu tiên, em không biết phải tặng gì. Mọi người xúng xính đi mua quà. Em cũng bối rối và rồi mua một bông hoa hồng, một cái phone nghe nhạc tặng cô ấy. Gặp nhau, em lúng túng, mãi mới nói được. Nhưng khi đưa hoa tặng, cô ấy bảo: “Anh mua hoa làm gì? Để vứt sọt rác à? Sao anh ngốc thế?”. Em bảo: "Nhưng hôm nay là ngày 8/3”. Lúc đó, em buồn lắm. Em định bỏ về thì cô ấy bảo: "Ý em là mua hoa lãng phí, lần sau anh mua gì thì nói với em”. Em chỉ ừ một cái. Em nghĩ trong lòng: "Bông hoa thì đáng nhiêu tiền đâu, anh chỉ muốn bày tỏ tình cảm với em thôi mà” nhưng em không nói ra. Em về mà thấy buồn trong lòng.
Mọi người trong phòng hỏi, em kể lại (vì em ở ký túc xá và cô ấy cũng vậy), ai nghe xong cũng đều phản ứng, bảo cố ấy không biết điều. Nhưng rồi em cũng bỏ qua. Ngày ngày tháng tháng trôi qua, là sinh viên nghèo nên lâu lâu em chỉ dành dụm được ít tiền rủ cô ấy đi ăn, đi dạo công viên thôi. Em nhớ, có lúc cô ấy thiếu tiền, cô ấy gọi điện thoại mượn tiền em mà em không có thì cô ấy bảo em gọi điện thoại về nhà xin bố mẹ.
Bố em đi làm thuê ở Hà Nội, còn mẹ em ở quê nên gia đình cũng khó khăn. Em gọi điện nói với cô ấy: “Nhà anh đang gặp khó khăn. Bố anh còn gửi tiền cho mẹ anh ở quê nên không có tiền gửi cho anh được”. Cô ấy bảo: “Nhà anh con một, bố mẹ anh không lo được cho anh à? Bố anh gửi tiền cho mẹ anh làm gì trong khi không gửi cho anh?” Em trả lời: "Mẹ anh ở quê cũng cần tiền lo nhiều thứ. Nhà anh đang nợ ngân hàng mà”. Cô ấy giận, cúp máy luôn còn em thì buồn lắm.
|
Ảnh minh họa: Bellizeno. |
Rồi em cũng gửi cho cô ấy 1,5 triệu đồng và lâu lâu, em lại gửi, nhưng chỉ một tuần là cô ấy tiêu hết. Em bực lắm nên nói: "Nhà chúng mình nghèo, sống xa nhà, tiêu pha phải biết ý”. Cô ấy bảo: “Em lỡ tiêu hết rồi, anh gửi cho em thêm 1 triệu đồng nữa đi” nhưng em không đồng ý. Thế là giận nhau.
Một thời gian rồi em cũng bỏ qua. Chúng em xa nhau nên thay vì mua quà, em gửi tiền vì cô ấy bảo tự mua chứ em không biết mua gì. Mới đây, cô ấy mượn xe máy của em đi thực tập, em không cho vì bảo còn phải đi làm. Thế mà cô ấy lại giận nhưng cũng chỉ được một thời gian là làm lành. Cô ấy xin em cái thẻ điện thoại, em không mua cho thì cô ấy bảo em keo kiệt.
Rồi cô ấy nói chán yêu và muốn tự do. Em bực quá nên bảo: "Chán thì chia tay đi". Em còn bảo yêu nhau mà không thông cảm cho nhau nhưng cô ấy măc kệ, em nói gì thì nói. Được một tháng chúng em không liên lạc thì cô ấy gọi điện nói nhớ em. Em hỏi: "Chia tay rồi nhớ nhung gì?" nhưng cô ấy đáp lại: "Chia tay là câu anh bảo chứ em có nói đâu". Em giờ đang rất bối rối vì thực sực không hiều cô ấy nghĩ gì. Chỉ khi nào thiếu tiền, cô ấy mới gọi em. Liệu em có nên tiếp tục tình yêu này không?
Minh Thiên
Comment