Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Cảm ơn và xin lỗi

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Cảm ơn và xin lỗi

    Tôi đứng mê mẩn xem cái tivi 3D trong chợ Costco. Tôi nghĩ đến đủ thứ trong đầu mình vì quá bơ vơ, vì tôi thấy đôi vợ chồng người Mỹ, họ cũng lướt qua một lượt những tivi, dừng lại, rồi đi tiếp… cuối cùng họ trở lại cái tivi ưng ý nhất, trao đổi với nhau vài câu… người chồng đi lấy cái xe và người vợ lấy kính lão trong bóp ra, bà ta chăm chú đọc những thông tin kỹ thuật về cái tivi mà vợ chồng họ đã chọn.

    Khi người chồng trở lại với cái xe, hai người cùng nhau khiêng cái tivi còn trong thùng lên xe, người vợ nói: Cảm ơn ông xã - thank you honey, bà hôn nhanh lên môi chồng một nụ, anh chàng Mỹ cỡ tuổi tôi, chừng sáu bó, cười nụ cười ngạo nghễ của cao bồi Texas (ông mặc quần jean, áo sơ mi ca rô, đi giày ống cao, bộ râu quai nón rất cao bồi của ông làm tôi mê mẩn nhìn…)
    Tôi trôi bềnh bồng trong cơn mơ… bà cụ sinh ra mấy đứa con tôi - đặt lên môi tôi một nụ hôn nhanh và một tiếng cảm ơn êm ái đó. Nhưng tôi chỉ biết chê trách những bữa ăn không ngon miệng; chưa từng cảm ơn vợ một bữa ăn ngon nào, nên việc mua sắm tiện nghi cho gia đình là trách nhiệm của tôi và nấu ăn là trách nhiệm của vợ. Trong khi những người có trách nhiệm thì phải có sai lầm trong công việc, nên vợ tôi chỉ bị chê hôm nay nấu ăn không ngon; tôi cũng bị chê khi mua phải hàng Trung quốc… Nếu chúng tôi hiểu được điều đó để cảm ơn nhau một tiếng thì trách nhiệm với gia đình, con cái có lẽ nhẹ nhàng hơn. Nếu chúng tôi có hành động nhỏ nhưng biểu hiện lớn một sự đồng tình với đồng minh như bà Mỹ kia thì tôi không quá bơ vơ khi nhìn vợ chồng người ta hôn nhau…
    Tôi là người Việt nên ưa suy nghĩ vu vơ, rồi chẳng đi đến đâu cả vì đã sáu bó rồi nhưng chưa từng hôn vợ chỗ đông người. Vợ chồng, tình nhân người Việt như chỉ hạp nhau chỗ thưa người như ai đó đã nói: Người Việt ngược với người Mỹ là hôn nhau trong góc xó, phóng uế nơi công cộng… Tôi chợt hiểu ra vì sao người Việt - thỉnh thoảng lại gặp một đồng hương đang đứng xem hàng hoá gì đó trong chợ, rồi chợt cười một mình như người tâm thần; như tôi đang… ưa nhớ, hay nghĩ, nhưng chẳng làm gì với mớ tư duy thiếu can đảm để biến thành hiện thực.

    Tôi chợt nhận ra cô bé con đứng cạnh tôi bao giờ không biết! Ngước mắt nhìn tôi như chế giễu tôi. Tôi định quát nó: Đi chỗ khác! Cũng may là chưa quát tháo con người ta khi tôi nhận biết ra lý do cô bé đứng gần tôi quá và vì sao cô ngước mắt nhìn tôi? Chỉ vì tôi mê mẩn xem cái tivi tôi ưng; mê hồn với nụ hôn đồng tình của ông bà Mỹ, mê nghĩ những điều không đâu… không biết mình đang giẫm lên sợi dây kéo món đồ chơi của cô bé. Tôi vội rút chân; cô bé nói “Cảm ơn-thankyou”, rồi dông mất.


    Tranh: Bảo Huân


    Chuyện không có gì quan trọng trong chợ đông, nhưng làm tôi xấu hổ khi nhìn thấy ánh mắt của cha mẹ cô bé đang đợi con “mắc kẹt” vì một người đã vô tình giẫm lên dây kéo món đồ chơi của cô bé. Sự hổ thẹn là họ kiên nhẫn đợi đứa con; và khinh bỉ hết cỡ là tôi không nói (không nói kịp câu xin lỗi - sorry). Có thể tôi ngụy biện cho hành vi chậm trễ nói câu xin lỗi vì suy nghĩ kỹ lại thì thật là mình quá ít nói câu xin lỗi nên không nhanh miệng. Chưa có người Mỹ nào đi ngang qua mặt tôi lúc tôi đang xem hàng hoá trong chợ mà họ không nói câu: Sorry hoặc excuse me, và họ thường đi qua mặt tôi với câu cảm ơn- thankyou - nghe nhẹ nhõm như không có sự làm phiền nào cả…

    Tôi hết ham tivi 3D, tự ái của người Việt trong tôi rất dễ bốc đồng nhưng không hay tìm hiểu nguyên do, tôi bỏ ra về một cách chán nản như hồi tới Mỹ: tiếng Anh không biết, nghề ngỗng không có… chẳng biết làm gì để sống với tuyết đá ngập đường. Lúc ấy tôi nghĩ: giá có người mướn thì mình cũng không làm được việc gì với bất đồng ngôn ngữ và thời tiết kinh khủng như thế này! Nhưng mọi chuyện đã qua-với tiếng cảm ơn; lời xin lỗi của người Mỹ. Mấy mươi năm nhìn lại đời người tỵ nạn, có quá nhiều người Mỹ không bằng tôi: nhà, xe trả hết, con cái thành đạt; trương mục nhà băng đủ dùng tới cuối đời… Nhưng tôi vẫn thua người Mỹ hai tiếng: cảm ơn và xin lỗi.

    nhà văn Huy Phương
    Hehe ...Bổng nhiên ta thấy thèm tô phở ...
    Xực tạm hủ tiếu..mì... cũng được mà
    ............



    Can't Live Without...hehe...


    Đời tôi cô đơn nên hai tay ẵm hai Em......:gigg:....

  • #2
    Nguyên Văn Bài Viết Của viet11 View Post
    Mấy mươi năm nhìn lại đời người tỵ nạn, có quá nhiều người Mỹ không bằng tôi: nhà, xe trả hết, con cái thành đạt; trương mục nhà băng đủ dùng tới cuối đời… Nhưng tôi vẫn thua người Mỹ hai tiếng: cảm ơn và xin lỗi.

    nhà văn Huy Phương
    [/COLOR][/B]

    Bài viết hay....điều này không nên tự cho là lổi mình.....Làm gì đi nửa bản chất kho sửa....điều này thì Gud gặp nhiều người VN....có nhiều lúc Gud tự hỏi mình...nói 2 chữ "Cám ơn và xin lổi" đâu có gì khó khăn đâu !! Ngay cả những lúc vào nhà hàng hay quan ăn VN.....cũng không nghe được câu nói lịch sự....tiếp khách tại bàn khi....sau khi những món ăn đã được gọi....hay sau khi trả xong tiền ăn !! Hai câu nói trên.....Gud xữ dụng hàng ngày đó và có thể nói là giền nói luôn !!
    Last edited by Gudkidconroe; 04-12-2011, 03:06 PM.


    Ra Khỏi Nhà Ăn Chơi Cho Thoả
    Nếm Đắng Cay Lết Bánh Rồi Về

    Comment


    • #3
      Bác nghĩ coi phải mấy chục năm mới học được tuyệt chiêu này? Ý là sống ở cái nơi mà hầu như những tiếng này ngừ ta chuẩn bị nói dẫu là có lỗi thiệt hoặc the other way around. Còn ở những nơi mà con ngừ luôn có niềm tự hào...chiến thắng thì khó có khi nào nói sorry được mí đứa khác lắm , ngượng mờm bỏ....lìa phụ mẫu

      Comment


      • #4
        Theo ái thì mấy chữ "cảm ơn - xin lỗi" luôn luôn nên dùng trong cuộc sống. Bên VN hồi xưa thì ít ai nói ra miệng, nhưng không phải là không có người dùng mấy chữ đó. Vả lại người VN thì ít chịu bọc lộ ra ngoài những từ ngữ họ cho là khách sáo, dù lòng họ có muốn nói lắm hai tiếng cảm ơn, lời xin lỗi.

        Ái còn nhớ hồi nhỏ bên VN... khi mà ai cho cái gì Mẹ bảo ái nói cảm ơn bà, cảm ơn cô... ! Hay ai làm giúp mình cái gì cũng phải nói cảm ơn. Khi làm cho ai buồn... thì bắt khoanh tay lại nói lời xin lỗi. Hehehe không những nói xin lỗi mà còn phải hứa là mai mốt con sẽ không làm vậy nữa, không tái phạm nữa .....v..v...

        Và khi đặt chân sống ở nước Mỹ thì câu "cảm ơn" hay "xin lỗi" dùng hàng ngày.......bây giờ hổng biết là một ngày dùng mấy chục lần luôn ! Tuỳ theo cái công việc mà mình đang làm ! Nhất là hai chữ "xin lỗi" nên dùng cho dù đó không hẳn là lỗi của mình, nếu bất ngờ va chạm nhau.. khi cả hai cùng nói lời xin lỗi thì sự việc to cũng hoá thành bé, bé cũng hóa thành không.

        Và còn cái câu "you're welcome" nữa........khi người ta thank you...thì cũng nên chịu khó "không có chi" để người ta hiểu là mình có lòng giúp mà không nệ hà... chứ đừng có đứng chết trân khi người ta nói tới 2, 3 lần

        ái có một cô bạn...qua Mỹ gần 20 năm, she lại làm chủ bussiness.... nhưng mỗi khi khách hàng nói thank you... thì she quay mặt bỏ đi...., và thường thì she không nói thank you với ai.. she bảo không quen nói khách sáo như vậy ! Thật ra mấy chữ đó không phải là lời khách sáo, mà phép lịch sự tối thiểu ai cũng nên học hỏi và ứng dụng hàng ngày để góp phần làm cho xã hội ngày càng văn minh hơn ! Hơn nữa she đã làm ăn mà không có biết cách để điều hành business một cách chuyên nghiệp... thì khó mà làm cho khách hàng hài lòng ! Nói she hoài... nói she mãi... bây giờ đỡ hơn chút... nhưng khi nói ra "thank you" hay "sorry" she vẫn ngượng miệng... she nói miễn lòng mình biết thì đâu cần nói ra, nói ra em thấy kỳ kỳ......... thiệt là bó tay luôn !


        >--@-->--@-->Các Món Ăn Trong Góc Bếp Của Ái<--@--<--@--<



        ...Yêu là chia một quả tim
        Là trao một nửa, là thêm một lần...!


        sigpic

        Comment


        • #5
          Hai chữ nầy Việt nói mổi ngày...cả khi còn ở VN....!
          Nhiều lúc không thấy mình có lổi cũng xin lổi........nói về VN ở đây thì bó tay...không phải nói xấu chứ nhiều người ở đây lâu (như AiTinh nói) không bao giờ nói hai chữ đó...đôi khi chỉ mĩm cười hay cười...nhưng đối với Mỷ thì đó là không đúng....!
          Còn nói về làm việc mà có liên hệ với khách hàng thì người Mỷ khỏi chê,những chữ...Yes...sir ,meme...thank you,sorry lúc nào cũng...luôn miệng...!. hehe...còn vô tiệm VN thì hehe...nhìn tên nào cái mặt cũng một đóng thấy chán....bởi vậy Việt ít khi vô tiệm hay nhà hàng VN...gần như không có vô.
          Ở VN thì.......
          Hehe ...Bổng nhiên ta thấy thèm tô phở ...
          Xực tạm hủ tiếu..mì... cũng được mà
          ............



          Can't Live Without...hehe...


          Đời tôi cô đơn nên hai tay ẵm hai Em......:gigg:....

          Comment


          • #6
            Hehhehe......đọc bài viết thì biết ngay ông thần tác giả ở khu toàn người VN.......hehehhe......Nhận xét về bản tính của người Việt rất đúng , cứ hay giữ trong lòng rùi tìm cách đền đáp bằng dịp khác......
            Cũng may là khi qua Mỹ , mình có bà chị đi trước nên tận tình chỉ bảo nhắc nhở....rùi dần dần nhận ra lối sống rất thực tế và rất vị tha của người Mỹ....
            Chúng ta ( những người Việt đang sống trên đất Mỹ hoặc các xứ sở văn minh khác ) là những người rất may mắn, thực sự may mắn vì khi chúng ta được nhập cư vào một nơi nào đó thì đại đa số đều được ở "trong thành phố" của nơi đó.......Có nghĩa là chúng ta đang được ở những nơi tiện nghi của những xứ sở văn minh chứ không như rất nhiều người bản xứ ở những nơi xa xôi hẻo lánh thiếu thốn tiện nghi vật chất....v.v.....
            Thế mà chỉ có hai chữ " cám ơn và xin lỗi".....học đến vài chục năm trên xứ người mà hổng dzô.....hehehe....thì....đi chít đi......hehhê...(J/K)....
            Chỉ cần mỗi ngày thức dậy thấy mình đang được tồn tại ở cái xứ mà mình hoàn toàn ngưỡng mộ là cũng đủ làm cho mình thầm nói hai chữ "cám ơn".....rùi khi đậu xe vô parking xong bước chân ra chuẩn bị bước dzô chỗ làm là mình cũng thầm "cám ơn" vì đang còn job..........
            Ông tác giả tự hào rằng nhà cửa trả hết, con cái thành đạt , tiền bạc dồi dào.......đúng là đáng ngưỡng mộ cho công sức của ông và gia đình , xin chúc mừng......Nhưng ông chỉ tự hào mà hổng thấy ông cám ơn đến những sự việc dẫn đến sự thành công của ông...........
            Hehehheh........thui , hổng nói đến ổng nữa......để cám ơn bác V11 đã post bài sướng hơn......hehehhe......
            Cám ơn bác V11 nhiều nha.



            Thân,
            nahoku
            Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

            Comment


            • #7
              Phải phải, cám ơn Bác 11 cho ổng quẹo cằm chơi

              Comment


              • #8
                Nguyên Văn Bài Viết Của Akuna View Post
                Phải phải, cám ơn Bác 11 cho ổng quẹo cằm chơi
                Bác Ákunà zí bác Na noí chí phải.....tui mình cùng cám ơn "Cụ Việt" nha.....ôm ổng cái coi nà


                Ra Khỏi Nhà Ăn Chơi Cho Thoả
                Nếm Đắng Cay Lết Bánh Rồi Về

                Comment


                • #9
                  Mấy bác cứ ôm chầm lấy bác Việt.... còn ái thì làm sao mà ôm ... cảm ơn bác Việt đã post bài này hehehe


                  >--@-->--@-->Các Món Ăn Trong Góc Bếp Của Ái<--@--<--@--<



                  ...Yêu là chia một quả tim
                  Là trao một nửa, là thêm một lần...!


                  sigpic

                  Comment


                  • #10
                    Nguyên Văn Bài Viết Của nahoku View Post
                    .....để cám ơn bác V11 đã post bài sướng hơn......hehehhe......
                    Cám ơn bác V11 nhiều nha.
                    Thân,
                    nahoku
                    Nguyên Văn Bài Viết Của Akuna View Post
                    Phải phải, cám ơn Bác 11 cho ổng quẹo cằm chơi
                    Nguyên Văn Bài Viết Của Gudkidconroe View Post
                    Bác Ákunà zí bác Na noí chí phải.....tui mình cùng cám ơn "Cụ Việt" nha.....ôm ổng cái coi nà
                    Nguyên Văn Bài Viết Của AiTinh View Post
                    Mấy bác cứ ôm chầm lấy bác Việt.... còn ái thì làm sao mà ôm ... cảm ơn bác Việt đã post bài này hehehe

                    Cám ơn tất cả...hehe...nhưng mấy bác không cần ôm Việt đâu........để Ái Tình ôm Việt được rồi.......
                    Hehe ...Bổng nhiên ta thấy thèm tô phở ...
                    Xực tạm hủ tiếu..mì... cũng được mà
                    ............



                    Can't Live Without...hehe...


                    Đời tôi cô đơn nên hai tay ẵm hai Em......:gigg:....

                    Comment


                    • #11
                      Nguyên Văn Bài Viết Của AiTinh View Post
                      Mấy bác cứ ôm chầm lấy bác Việt.... còn ái thì làm sao mà ôm ... cảm ơn bác Việt đã post bài này hehehe
                      Ổng số nằm bọc điều (tuy có hơi thẳng tánh chút)

                      Comment


                      • #12
                        Nguyên Văn Bài Viết Của Akuna View Post
                        Ổng số nằm bọc điều (tuy có hơi thẳng tánh chút)
                        Cụ Việt thích đi thẳng mừ bác Ákunà


                        Ra Khỏi Nhà Ăn Chơi Cho Thoả
                        Nếm Đắng Cay Lết Bánh Rồi Về

                        Comment


                        • #13
                          Nguyên Văn Bài Viết Của Akuna View Post
                          Ổng số nằm bọc điều (tuy có hơi thẳng tánh chút)
                          Hihih...bác Akuna nói đúng tánh Việt đó......sau khi yham gia RFV...Việt đả bỏ bớt nhiều rồi đó...
                          Hehe ...Bổng nhiên ta thấy thèm tô phở ...
                          Xực tạm hủ tiếu..mì... cũng được mà
                          ............



                          Can't Live Without...hehe...


                          Đời tôi cô đơn nên hai tay ẵm hai Em......:gigg:....

                          Comment

                          Working...
                          X