Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Phở 35 đô phần 2....

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Phở 35 đô phần 2....

    Đọc BBC, 21.1.2011, bài của Alastair Leithead, viết về chuyện ông ấy đi ăn tô phở có giá 35USD (tức gần 800.000 đồng) ở Hà Nội xong, tôi choáng váng và tự thề với chính mình rằng kể từ nay, phải lập thiền để minh định chính xác là mình còn chưa bằng con cóc ngồi đáy giếng, thực ra mình chẳng biết khu trời, đít bụt ở đâu, thành thử, lâu nay, về cơ bản, là chẳng hiểu chút chi chuyện đời, cứ nói như gã đang ăn ốc và… mò!

    Alastair Leihead kể rằng ông “quyết tâm” đi ăn bằng được tô phở đắt nhất Việt Nam (có khi là cả thế giới) vì ông không nghĩ nó có nguyên liệu là thịt bò Kobe (Nhật Bản) nên đắt mà ông muốn biết ai có đủ tiền để ăn, tiền đâu mà ăn?… Câu chuyện kể tiếp rằng một nhân viên chính phủ thấy mình có lỗi khi ăn tô phở đắt chừng ấy và một Ủy viên Trung ương Đảng vội vàng chui vào chiếc xe Mercedes bóng lộn sau khi phát hiện có phóng viên nước ngoài nhìn thấy.

    Cái tài của các nhà báo phương Tây là họ luôn phát hiện những vấn đề lớn từ những câu chuyện nhỏ. Phở thì bác Nguyễn Tuân đã bàn từ cái thời anh Ba D. chưa đi mẫu giáo nhưng từ cái chuyện phở để rồi xót xa, nước mắt giàn giụa không phải vì ớt cay thì có lẽ bác Nguyễn phải gọi Leihead là bậc thượng thừa.

    Trường đại học nơi tôi công tác, nhận giảng viên (những người giỏi nhất) vào để đi dạy nhằm phát huy nền tảng dân trí, dân khí của nước nhà với lương khởi điểm là 1.290.000 đồng! Chỉ có trời mới biết được giảng viên làm sao sống nổi khi tiền thuê một căn phòng nhỏ nhất có thể là 500.000 đồng, chưa kể tiền xăng xe, tiền ăn… Làm sao đọc sách cho yên, giảng bài cho tốt khi cái bụng cứ réo những câu khẩu hiệu nhàm chán, nhọc nhằn như có thực mới vực được đạo, cơm ăn một bát sao no? Một cựu sinh viện của tôi, được giữ lại trường hơn 10 năm, lương bây giờ là 2,4 triệu đồng. Thằng bạn cùng lớp với nó, học dốt thì đạt đến cỡ âu thâu rầu (ôi thôi rồi), vào làm công an, nay đeo lon thượng úy, lương hơn 4 triệu đồng – tức là bằng lương của tôi, người đã có 34 năm đứng trên bục giảng đại học!

    Sự dối trá không phải tìm ở đâu xa – nó diễn ra ngay trước mắt chúng ta, xung quanh chúng ta. Tại sao lương công an cao vòi vọi còn lương của trí thức thì thấp lè tè, thấp hơn cả cái lai quần chị Dậu? Hỏi là đã trả lời vì nó minh bạch hóa một thực tế phũ phàng rằng coi trọng trí thức, phát triển giáo dục chỉ mãi là những khẩu hiệu rối rắm mà thôi. Nói “thương” (tội nghiệp) cho trí thức cũng chẳng khác gì chuyện dân gian: Một người vợ nghèo, đi làm về, đói bụng, ăn một tô phở xong, thương chồng quá nên mua cho anh ta hai củ khoai.

    Chống tham nhũng ở đâu trong khi tại sao không đến quán phở 35USD để lườm ngang một chút? Những lời nói có cánh như bèo dạt, mây trôi, dân đen chúng tôi nghe quen và quá đủ rồi. Ban chống tham nhũng ở tất cả các địa phương trên cả nước có dám công khai tài sản cá nhân, có dám chứng minh rằng lương của một giảng viên đại học chỉ bằng số tiền trả cho một Ủy viên Trung ương ăn một tô phở rưỡi (trong trường hợp BBC không sai)? Tại sao có thể bịp bợm chương hồi, lì lợm khó tả và dối trá thì bền vững đến mức phải bàng hoàng?

    Người dân biết nhiều lắm chứ không phải u mê như các ngài vẫn tưởng. Hãy đừng thay đổi bằng mồm mà, trước hết, hãy bắt đầu từ tô phở 35 USD. Bảo đảm rằng ngay cả người giàu khi ăn tô phở như thế cũng phải đắn đo nhiều lắm. Thế nhưng, các quan chức của ta, họ dễ ăn, dễ mặt dày mày hợm lắm, vì tiền của dân đóng góp, các vị cứ vơ vào và tiêu pha có cần phải tính toán gì đâu…

    Huế, 24.1.2011.
    Hà Văn Thịnh
    Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.
    Hehe ...Bổng nhiên ta thấy thèm tô phở ...
    Xực tạm hủ tiếu..mì... cũng được mà
    ............



    Can't Live Without...hehe...


    Đời tôi cô đơn nên hai tay ẵm hai Em......:gigg:....

  • #2

    Tại sao có thể bịp bợm chương hồi, lì lợm khó tả và dối trá thì bền vững đến mức phải bàng hoàng?

    Người dân biết nhiều lắm chứ không phải u mê như các ngài vẫn tưởng. Hãy đừng thay đổi bằng mồm mà, trước hết, hãy bắt đầu từ tô phở 35 USD. Bảo đảm rằng ngay cả người giàu khi ăn tô phở như thế cũng phải đắn đo nhiều lắm. Thế nhưng, các quan chức của ta, họ dễ ăn, dễ mặt dày mày hợm lắm, vì tiền của dân đóng góp, các vị cứ vơ vào và tiêu pha có cần phải tính toán gì đâu…




    Thân,
    Nahoku
    Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

    Comment


    • #3
      Tôi có con bé cháu dâu ở Sài Gòn, trước khi lấy cháu tôi, nhà cháu nghèo chỉ đủ tiền học xong trung học rồi phải đi làm phụ gia đình.

      Chạy choọt mãi mới xin vào làm được trong một công sở may mặc do người Đại Hàn làm chủ.

      Bọn cai là người VN coi thợ như coi tù. Làm năng xuất thì đòi hỏi rất cao và khó hoàn thành. Một ngày làm 10 tiếng, nửa tiếng ăn trưa không tính, đi tiểu phải xin phép, làm cho tới hết giờ không có break.

      Một tuần làm 6 ngày, nếu có làm thêm thì mới được trả tiền phụ trội. Vị chi là phải làm hơn 60 tiếng một tuần, một tháng hơn 210 giờ, rồi sau đó mới có overtime.

      Quý vị biết nó được trả lương bao nhiêu một tháng không?

      Gần 2 triệu không có overtime ! Số tiền này tương đương với ... 3 tô phở này mà phải vất vả cả một tháng trời.

      Ông giám đốc là người của miền Bắc mang vào, nội tiền ăn chặn, xin sỏ, đút lót, ăn cướp, ăn giựt, hối lộ không cũng đã dư cho ông gởi con qua Úc du học. Một năm hai vợ chồng ông qua bển 2 lần thăm quý nương quý tử và động viên cho con cái ráng ... tiêu xài ... thì ông mới nhẹ ... gánh tiền.

      Nhiều bữa tôi thấy con bé mò về được tới nhà là đã hơn 8 giờ tối, mà sáng ra khỏi cửa thì trời mới hườm hườm. Có rủ con cháu trong nhà đi ăn, nó hay từ chối vì mệt, lao động quá sức. Thực ra nó còn khá may mắn vì còn có việc mà sống, bằng không chỉ có buôn thúng bán bưng hoặc làm những chuyện tồi bại khác.

      Cái cảnh này là nhờ ơn của "Bác" và "Đảng" đấy.

      Những tên lớn tiếng ca tụng công ơn của các ngài thì rặt là một lũ sống trên xương máu đồng bào. Bọn này làm gì biết được cái khổ của mấy chục triệu người khác còng lưng ra cho chúng trấn lột lấy tiền hưởng thụ. Đối với chúng thì chẳng phải là ơn cao dầy như núi của "Bác" đó sao !

      Tôi lớn lên trong những năm tháng nghèo đói cơ cực của những năm 78-79 nên biết cái khổ nó ra sao. Bởi thế bây giờ dù có cơ sở kinh doanh khá vững vàng, thu nhập khá cao mà khi đứa con nó mời đi ăn ở Fleming's Steak House, giá 1 phần ăn hơn 30 đô, tại tôi không biết, chứ biết thì đã không đi. Vậy mà về nhà cứ tiếc hùi hụi cả tháng trời vì cô con gái đã tốn hơn 200 bạc cho một bữa ăn có 4 người.

      Ăn một tô phở 35 đô trong khi có những con người ở chung quanh mình phải làm việc hết sức vất vả một ngày chỉ có vài chục ngàn để sống thì quả thật ... hết nói nổi !

      Loại chuyện như thế này chắc chẳng bao giờ có đoạn kết !

      Comment


      • #4
        Bởi vậy !! Tiền nợ Dân đen trả suốt cuộc đời trong cái gong củm CSHN !!!
        Thương quá Dân đen VN tôi ơi !!!!!!!


        Ra Khỏi Nhà Ăn Chơi Cho Thoả
        Nếm Đắng Cay Lết Bánh Rồi Về

        Comment

        Working...
        X