Trắng muốt, nhỏ nhoi, e ấp, hoa ngọc lan tự nép mình trong vòm là xanh nhưng vẫn không giấu nổi mùi hương thơm ngát lan tỏa. Không phải ngẫu nhiên mà người ta thường ví hoa với người đẹp và thường đoán tính cách của con người từ sở thích các loài hoa. Người yêu hoa ngọc lan phải là người có tâm hồn thanh cao, lối sống giản dị và biết cảm nhận cái đẹp tinh tế lắm.
Có một sự tích thật ý nghĩa về hoa ngọc lan
Ngày xửa ngày xưa, tất cả các loài cây thuở ban đầu chỉ có lá mà chưa có hoa như bây giờ. Muốn cho Địa Cầu thêm phần xinh tươi, diễm lệ, Trời dặn dò Thần Sắc Đẹp hãy dùng tình thương và trí tuệ để vẽ lên muôn ngàn bông hoa khác nhau. Vâng lệnh Trời, Thần Sắc Đẹp bay xuống trần gian, đi khắp nơi để vẽ thêm hoa cho cây cối.
Vẽ xong, Thần Sắc Đẹp ngắm lại nhưng cảm thấy dường như còn thiếu một chút gì đó. Thần muốn tặng thêm hương thơm cho các loài hoa Thần vừa vẽ. Duy có điều là Thần không đủ hương để chia đều cho tất cả các loài hoa. Thần Sắc Đẹp quyết định sẽ tặng làn hương quý báu cho những loài hoa nào có tấm lòng tốt nhất, cao thượng nhất.
Thần hỏi hoa hồng:
- Nếu có hương thơm thì con sẽ làm gì?
Hoa hồng thưa:
- Con sẽ nhờ chị Gió mang tặng cho tất cả.
Thần Sắc Đẹp vừa ý, tặng ngay cho hoa hồng một làn hương thơm ngát.
Thần hỏi hoa sữa:
- Nếu có hương thơm thì con sẽ làm gì?
Hoa sữa đáp:
- Con sẽ tỏa ngát trong đêm để dù đêm tối đến đâu ai cũng nhận ra con.
Câu trả lời này tuy không làm Thần Sắc Đẹp hài lòng lắm, nhưng Thần rộng rãi, cũng ban tặng làn hương thơm cho hoa sữa.
Gặp hàng hoa đỏ nọ, Thần lại hỏi:
- Nếu có hương thơm thì con sẽ làm gì?
Hoa ấy trả lời liền:
- Nếu có hương thơm thì ai cũng phải nể phục tôi. Cái đám hoa kia sẽ không dám khoe sắc, đọ tài với tôi nữa.
Thần Sắc Đẹp lắc đầu, không nói gì mà chỉ bỏ đi.
Thần Sắc Đẹp đi mãi, đi mãi trên khắp Địa Cầu, ban tặng gần hết bình hương thì cuối cùng gặp hoa ngọc lan đang khiêm tốn nép mình ở một vùng đất có nhiều chúng sinh tu hành. Thần nói:
- Hỡi hoa ngọc lan bé nhỏ, nếu ta ban cho con làn hương thơm kỳ diệu còn lại này thì con sẽ làm gì?
Hoa ngọc lan suy nghĩ một hồi, rồi ngập ngừng không nói. Thần Sắc Đẹp phải dịu dàng nhắc lại câu hỏi, hoa ngọc lan mới dám đáp lời:
- Con xin tạ ơn Thần Sắc Đẹp tưởng nghĩ tới con. Thật tình thì con thích được thơm lắm, nhưng con không muốn nhận.
Thần Sắc Đẹp ngạc nhiên hỏi:
- Bất cứ loài hoa nào cũng muốn ta ban tặng mùi hương, cớ sao con lại từ chối?
Hoa ngọc lan thưa:
- Con xin Thần đem phần hương còn lại ban tặng cho loài hoa cỏ. Con còn được ở trên cây cao, còn hoa cỏ thường ngày bị giày xéo, khổ lắm...
Nói đến đây hoa ngọc lan sụt sùi nhỏ lệ. Thần Sắc Đẹp vô cùng cảm động, liền hứa sẽ chăm sóc cho hoa cỏ theo cách riêng của Đất Trời và quyết định ban tặng cho hoa ngọc lan phần hương thơm còn lại.
Chính vì có tấm lòng thơm thảo, thương yêu kẻ khác mà từ đó hoa ngọc lan nhỏ nhắn, xinh xắn có được mùi hương thanh khiết, làm đẹp cho chính mình và cho bầu không khí chung quanh.
Để hương thơm trong vườn nhà nho nhỏ của chúng ta lan toả đến bên cạnh mỗi người;
Để niềm vui chật hẹp của chúng ta lan rộng tới mọi ngóc ngách của xã hội;
Để lửa lò trong nhà chúng ta sưởi ấm mọi trái tim lạnh giá;
Để ngọn đèn trước thềm nhà chúng ta chiếu sáng đường đi của người về khuya;
"Ngọc Lan dòng suối tơ vương, mắt thu hồ dịu ánh vàng..." ST
Có một sự tích thật ý nghĩa về hoa ngọc lan
Ngày xửa ngày xưa, tất cả các loài cây thuở ban đầu chỉ có lá mà chưa có hoa như bây giờ. Muốn cho Địa Cầu thêm phần xinh tươi, diễm lệ, Trời dặn dò Thần Sắc Đẹp hãy dùng tình thương và trí tuệ để vẽ lên muôn ngàn bông hoa khác nhau. Vâng lệnh Trời, Thần Sắc Đẹp bay xuống trần gian, đi khắp nơi để vẽ thêm hoa cho cây cối.
Vẽ xong, Thần Sắc Đẹp ngắm lại nhưng cảm thấy dường như còn thiếu một chút gì đó. Thần muốn tặng thêm hương thơm cho các loài hoa Thần vừa vẽ. Duy có điều là Thần không đủ hương để chia đều cho tất cả các loài hoa. Thần Sắc Đẹp quyết định sẽ tặng làn hương quý báu cho những loài hoa nào có tấm lòng tốt nhất, cao thượng nhất.
Thần hỏi hoa hồng:
- Nếu có hương thơm thì con sẽ làm gì?
Hoa hồng thưa:
- Con sẽ nhờ chị Gió mang tặng cho tất cả.
Thần Sắc Đẹp vừa ý, tặng ngay cho hoa hồng một làn hương thơm ngát.
Thần hỏi hoa sữa:
- Nếu có hương thơm thì con sẽ làm gì?
Hoa sữa đáp:
- Con sẽ tỏa ngát trong đêm để dù đêm tối đến đâu ai cũng nhận ra con.
Câu trả lời này tuy không làm Thần Sắc Đẹp hài lòng lắm, nhưng Thần rộng rãi, cũng ban tặng làn hương thơm cho hoa sữa.
Gặp hàng hoa đỏ nọ, Thần lại hỏi:
- Nếu có hương thơm thì con sẽ làm gì?
Hoa ấy trả lời liền:
- Nếu có hương thơm thì ai cũng phải nể phục tôi. Cái đám hoa kia sẽ không dám khoe sắc, đọ tài với tôi nữa.
Thần Sắc Đẹp lắc đầu, không nói gì mà chỉ bỏ đi.
Thần Sắc Đẹp đi mãi, đi mãi trên khắp Địa Cầu, ban tặng gần hết bình hương thì cuối cùng gặp hoa ngọc lan đang khiêm tốn nép mình ở một vùng đất có nhiều chúng sinh tu hành. Thần nói:
- Hỡi hoa ngọc lan bé nhỏ, nếu ta ban cho con làn hương thơm kỳ diệu còn lại này thì con sẽ làm gì?
Hoa ngọc lan suy nghĩ một hồi, rồi ngập ngừng không nói. Thần Sắc Đẹp phải dịu dàng nhắc lại câu hỏi, hoa ngọc lan mới dám đáp lời:
- Con xin tạ ơn Thần Sắc Đẹp tưởng nghĩ tới con. Thật tình thì con thích được thơm lắm, nhưng con không muốn nhận.
Thần Sắc Đẹp ngạc nhiên hỏi:
- Bất cứ loài hoa nào cũng muốn ta ban tặng mùi hương, cớ sao con lại từ chối?
Hoa ngọc lan thưa:
- Con xin Thần đem phần hương còn lại ban tặng cho loài hoa cỏ. Con còn được ở trên cây cao, còn hoa cỏ thường ngày bị giày xéo, khổ lắm...
Nói đến đây hoa ngọc lan sụt sùi nhỏ lệ. Thần Sắc Đẹp vô cùng cảm động, liền hứa sẽ chăm sóc cho hoa cỏ theo cách riêng của Đất Trời và quyết định ban tặng cho hoa ngọc lan phần hương thơm còn lại.
Chính vì có tấm lòng thơm thảo, thương yêu kẻ khác mà từ đó hoa ngọc lan nhỏ nhắn, xinh xắn có được mùi hương thanh khiết, làm đẹp cho chính mình và cho bầu không khí chung quanh.
Để hương thơm trong vườn nhà nho nhỏ của chúng ta lan toả đến bên cạnh mỗi người;
Để niềm vui chật hẹp của chúng ta lan rộng tới mọi ngóc ngách của xã hội;
Để lửa lò trong nhà chúng ta sưởi ấm mọi trái tim lạnh giá;
Để ngọn đèn trước thềm nhà chúng ta chiếu sáng đường đi của người về khuya;
"Ngọc Lan dòng suối tơ vương, mắt thu hồ dịu ánh vàng..." ST