Sáng sáng, hình ảnh bà cụ ngồi bên lề đường đã quen thuộc với người qua kẻ lại. Cụ ngồi đó khi thì với rổ rau, khi thì ngồi lặng lẽ, khi thì ngồi cùng với những người đi bộ trên đường bất chợt dừng lại hỏi thăm.
Cụ ngồi trầm ngâm không biết cụ đang nghĩ gì, phải chăng đang nghĩ đến ngày mai ra sao.
#01
Thỉnh thoảng cụ ngước lên nhìn trời như muốn hỏi trời về số phận của mình.
#02
Người qua đường thấy cụ một mình người đi xe thì dừng xe
#03
Người đi bộ thì dừng bước tiếp cụ vài ba câu chào hỏi.
#04
Bữa ăn trưa của cụ thật đơn giản. Bịch bánh tráng. Cụ lấy bánh để trên lề đường và hình như là không có khái niệm mất vệ sinh như chúng ta vẫn nghĩ.
#05
Cụ bình thản ăn. Có lẽ cụ cảm thấy không ngon nhưng cụ ăn để sinh tồn
#06
Cụ ăn để sống tiếp quãng đời còn lại dù quãng đời đó chẳng biết thế nào.
#07
Tay bỏ vào miệng, mắt nhìn xa xăm
#08
Thân phận nhỏ nhoi giữa cuộc đời và tôi nghe đâu đó vang lên một câu hát : Cuộc đời đó, có bao lâu mà hững hờ.
#09
Cụ ngồi trầm ngâm không biết cụ đang nghĩ gì, phải chăng đang nghĩ đến ngày mai ra sao.
#01
Thỉnh thoảng cụ ngước lên nhìn trời như muốn hỏi trời về số phận của mình.
#02
Người qua đường thấy cụ một mình người đi xe thì dừng xe
#03
Người đi bộ thì dừng bước tiếp cụ vài ba câu chào hỏi.
#04
Bữa ăn trưa của cụ thật đơn giản. Bịch bánh tráng. Cụ lấy bánh để trên lề đường và hình như là không có khái niệm mất vệ sinh như chúng ta vẫn nghĩ.
#05
Cụ bình thản ăn. Có lẽ cụ cảm thấy không ngon nhưng cụ ăn để sinh tồn
#06
Cụ ăn để sống tiếp quãng đời còn lại dù quãng đời đó chẳng biết thế nào.
#07
Tay bỏ vào miệng, mắt nhìn xa xăm
#08
Thân phận nhỏ nhoi giữa cuộc đời và tôi nghe đâu đó vang lên một câu hát : Cuộc đời đó, có bao lâu mà hững hờ.
#09
Comment