Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

BuỒn ThÁnG Tư

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • BuỒn ThÁnG Tư



    Em ngồi nhìn bóng trăng xa
    Từ trong tâm thức nhớ nhà thương quê
    Phù sa đất Mẹ câu thề
    Bến Nam bờ Bắc ai về, ai đi !

    Ánh trăng trãi lụa đường thi
    Vần thơ em viết thương vì quê hương
    Tháng tư nối tiếp buồn thương
    Trên đầu sông cửu, cuối nguồn sông tương!

    Gió rung cây lá đầu tường
    Bóng in hình bóng, mây luồng trong mây
    Trăng xanh trãi những mơ đầy!
    Mà phương Nam đó mỗi ngày còn xa

    Tháng tư nào đã phong ba!
    Để con chim nhạn xa nhà bay cao
    Lạnh từng cơn gió thét gào
    Chao nghiêng đôi cánh phương nào là quê?

    Ngàn năm còn nhớ lối về
    Ngàn năm còn đó hồn quê cõi mình
    "Việt Nam Văn Hiến" đẹp xinh
    Tháng tư em viết tâm tình gửi đi

    Quê hương ngọn cỏ xanh rì
    Phù sa chảy xuống người đi ngược dòng
    Nhớ thương còn ở trong lòng!
    Tháng tư ngồi tính tang bồng bao năm?

    Minh Châu

  • #2


    LƯƠNG TÂM VÀ CHÍNH KHÍ


    Viết thay những Thuyền Nhân vẫn… sống cho quê hương!

    Người vượt biển đã ăn… thân đồng loạia
    Cả một đời nỗi ám ảnh khôn nguôi
    Cả một đời nhìn ánh nguyệt mòn soi
    Những xác thịt gọi lương tri tội lỗi.

    Người Vượt Biển, kinh niệm hoài không mỏi
    “Tử quy”*? Rồi cũng đến lượt cả thôi!
    Ba mươi năm lòng hướng về trùng khơi
    Điều tâm ước: giải oan khiên, tức tưởi.

    Người Vượt Biển ôm nỗi buồn rười rượi
    Nhìn thuyền nhân biến dạng thành “Việt kiều”
    Áo gấm về, vui trên những trớ trêu
    Kể vanh vách, nắn cho… tròn chỗ… méo.

    Người vượt biển cười, khoe khoang, ưỡn ẹo
    Phong thánh thần bọn tà thuyết, mỵ dân:
    -Mỗi đảng viên trăm mỹ nữ, cung tần…
    Ngồi hưởng thụ trên đầu dân, chễm chệ!

    Người Vượt Biển trở về, tìm mưu kế
    Đường nhiêu khê, không thối chí, nãn lòng
    Nước suy vong, “Cùng tắc biến, tắc thông”**
    Tìm Mạch Nối lật cho hùng trang sử!!!

    Người Vượt Biển, sáng tác bằng ấp ủ
    Nhạc, thơ, văn, họa rõ nét quê hương
    Kìa xem “Trâu nhớ ngõ, chó nhớ đường”
    Người đâu thể ra đi là chấm dứt!

    Bao thuyền nhân, bao nhiêu dòng ký ức
    Chờ ai đây? Còn chính trực phân minh?
    Mặc Cộng nô hoài thao túng, lộng hành?
    Bao Quốc Hận bấy nhiêu lần lãng phí!!!

    Người Vượt Biển! Hãy nêu cao sĩ khí!
    Gom thành tâm, thiện chí lại vì dân
    Đánh cho tan thuật “kiều vận”, Việt gian
    Dẹp cho sạch bọn nằm vùng hải ngoại!!!

    Người Vượt Biển, từng trấn sơn bình hải
    Đoàn kết nhau thành Sức Mạnh Vô Song
    Gom Toàn Quân Chưa Giải Ngũ, hướng lòng
    Về Tổ Quốc từ thế Chờ Tác Chiến.

    Người vượt biển, tôi cũng từng vượt biển!
    Người nam nhi, tôi nhi nữ thường tình
    Từ hoàng hôn tôi mơ ánh bình minh
    Cho dân tộc, khúc khải hoàn rực nắng!

    Ý Nga, 3.4.2010.

    *Sinh ký, tử quy” = sống gửi, thác về
    **”Cùng tắc biến, biến tắc thông”.

    Comment


    • #3
      Xin góp thêm 1 bài thơ tôi sưu tầm đươc.

      Hãy Chụp Giùm Tôi

      Đừng khoe tôi, hỡi người bạn tài hoa,
      Những tấm ảnh mang ra từ địa ngục,
      Nơi bạn mới về rong chơi hạnh phúc,
      Dù bao người vẫn tủi nhục xót xa.
      Đừng khoe tôi hình ảnh một quê nhà,
      Mà bạn nghĩ đang trên đà "đổi mới",
      Những thành thị xưa hiền như bông bưởi,
      Nay bỗng dưng rã rượi nét giang hồ.
      Đừng khoe tôi những cảnh tượng xô bồ,
      Những trụy lạc giờ vô phương cứu chữa.
      Đất nước đã từ lâu không khói lửa,
      Sao rạc rài hơn cả thuở chiến chinh.
      Đừng khoe tôi những yến tiệc linh đình,
      Những phố xá ngập phồn vinh giả tạo,
      Nơi thiểu số tung tiền như xác pháo,
      Khi dân nghèo không muỗng cháo cầm hơi.
      Đừng khoe tôi cảnh tụ họp ăn chơi,
      Của những kẻ đã một thời chui nhủi,
      Bỏ tất cả, trong đêm dài thui thủi,
      Ngược xuôi tìm đường xăm xúi vượt biên.
      Đừng khoe tôi những con phố "bưng biền",
      Những quảng cáo, những mặt tiền nham nhở,
      Những khách sạn ánh đèn màu rực rỡ,
      Trơ trẽn bày, dụ dỗ khách phương xa.
      Đừng khoe tôi chốn thờ phượng nguy nga,
      Những dinh thự xa hoa nằm choán ngõ,
      Những màu sắc lam, vàng, đen, tím, đỏ,
      Đang uốn mình theo gió đón hương bay.
      Đừng khoe tôi ảnh Hà Nội hôm nay,
      Thành phố đã chết từ ngày tháng đó,
      Khi bị ép khoác lên màu cờ đỏ,
      Khi triệu người phải trốn bỏ vô Nam.
      Đừng khoe tôi những cảnh tượng giàu sang,
      Đã được bạn tóm càn vô ống kính,
      Những hình ảnh mà kẻ thù toan tính,
      Muốn tung ra để cố phỉnh gạt người.
      x
      x x
      Bạn thân ơi, sao không chụp giùm tôi,
      Nỗi thống khổ của triệu người dân Việt,
      Nửa thế kỷ trong ngục tù rên xiết,
      Oán hờn kia dẫu chết chẳng hề tan.
      Chụp giùm tôi đàn thiếu nữ Việt nam,
      Thân trần trụi xếp hàng chờ được lựa,
      Hay bầy trẻ mặt chưa phai mùi sữa,
      Bị bán làm nô lệ ở phương xa.
      Chụp giùm tôi đôi mắt mẹ, mắt cha,
      Mà suối lệ chỉ còn là máu đỏ,
      Khóc con cháu ra đi từ năm đó,
      Biển dập vùi, đà tách ngõ u minh.
      Chụp giùm tôi số phận những thương binh,
      Đã vì nước quên mình trên chiến trận,
      Mà giờ đây ôm hận,
      Tấm thân tàn lận đận giữa phong ba.
      Chụp giùm tôi hình ảnh những cụ già,
      Bọn đầu nậu gom ra đường hành khất,
      Để đêm đến, nộp hết tiền góp nhặt,
      Đổi chén cơm dầm nước mắt nuôi thân.
      Chụp giùm tôi xác chết những ngư dân,
      Bị Tàu giết bao lần trên biển rộng,
      Hay những chiếc quan tài chưa kịp đóng,
      Chở cha, anh lao động Mã Lai về.
      Chụp giùm tôi thảm cảnh những dân quê,
      Chịu đánh đập chán chê dù vô tội,
      Hay cảnh những anh hùng không uốn gối,
      Gánh đọa đày trong ngục tối bao la.
      Chụp giùm tôi mốc biên giới Việt Hoa,
      Lấn vào đất của ông cha để lại,
      Hay lãnh thổ cao nguyên còn hoang dại,
      Lũ sài lang hèn nhát lạy dâng Tàu.
      Chụp giùm tôi những nghĩa địa buồn đau,
      Chúng tàn phá, chẳng còn đâu bia mộ.
      Kẻ sống sót đã đành cam chịu khổ,
      Người chết sao cũng khốn khó trăm đường.
      x
      x x
      Hãy chụp giùm tôi hết những tang thương,
      Hình ảnh thật một quê hương bất hạnh,
      Nơi mà bạn, xưa đêm trường gió lạnh,
      Đã căm hờn quyết mạnh dạn ra khơi.
      Chiếc thuyền con, ca nước lã cầm hơi,
      Mạng sống nhỏ đem phơi đầu sóng dữ.
      Rồi tha phương lữ thứ,
      Tháng năm dài, quá khứ cũng dần phai.
      Lòng người chóng nguôi ngoai,
      Tháng Tư đến, có mấy ai còn nhớ!


      Trần Văn Lương

      Cali, đầu mùa Quốc Hận, 2010
      Last edited by ckl; 05-04-2010, 03:25 PM.

      Comment


      • #4
        Chuyện tháng tư!


        Chuyện tháng tư xưa kể bao giờ hết!?
        Ba mươi lăm năm những tiếng thở dài!
        Những kẻ đã đi, những người chưa tới
        Mặt trời lên, lại một buổi sớm mai

        Chuyện tháng tư xưa gập ghềnh vận nước
        Bao năm rồi vẫn sóng gió dập dồn!
        Nhìn lại non sông đau lòng thắt ruột
        Góp được gì cho sông núi trường tồn???!!!

        Ta cũng đã thành ra người viễn xứ!
        Chuyện ngày xưa chỉ nghĩ cũng ... hoang đường
        Đêm mưa nhỏ giọt buồn trên xứ lạ
        Lòng bàng hoàng nhớ quá đất quê hương ...

        TN

        Comment


        • #5
          Thơ gì đâu mừ buồn thúi ruột luôn!


          Je suis comme je suis
          Je suis faite comme ça
          Que voulez-vous de plus?
          Que voulez-vous de moi?

          Comment


          • #6

            Tháng Tư Lại Về

            Mỗi năm cứ đến ngày thương hận
            ta lại bâng khuâng chuyện trở về
            ngoài biển vật vờ đôi cánh nhạn
            trong tim lầm lũi bước đam mê

            ba mươi lăm năm đời lưu xứ
            đập vỡ gương soi vẫn hắt hiu
            tầm tã vực hồn mưa cổ độ
            tay ôm ảo ảnh bóng mây chiều

            đã biết ngày về đâu có hẹn
            nhưng sao thương quá cảnh quê nhà
            hè này Phan Thiết phượng còn thắm
            trong hóc vông già, ve vẫn ca?

            biển lưới cá đầy như buổi trước
            tiếng hò giã gạo có còn không?
            nhớ ôi là nhớ ngôi trường nhỏ
            lưu bút ngày xanh, tuổi chớm hồng

            còn nữa mộ phần đồng đội cũ
            tháng tư chết thảm giữa binh đao
            chắc nay cũng đã tan thành bụi
            trước nỗi tang dâu huyết lệ trào

            mẹ đợi con về mòn mỏi gục
            vợ chờ cũng hóa đá thiên thu
            bao lần hẹn hứa rồi quên hẹn
            mấy chục năm qua vẫn tháng tư


            Mường Giang

            Từ Xóm Cồn Hạ Uy Di
            Tháng Tư Đen 2010

            Comment


            • #7
              Tháng Tư nỗi buồn tạm dụng

              Tháng Tư nỗi buồn tạm dụng

              Ra đi tháng Tư năm đó,
              đâu ai biết cuộc tình mình ly tan.
              anh hụt hẫng giữa dòng đời,
              theo con nước chảy vào lòng biển rộng.

              Có những buổi chiều vắng em,
              một mình anh đếm bước chân hoang dại.
              doanh trại đèn mờ hắt hiu(1)
              theo chân dòng người tìm đất tạm dụng.
              tháng ngày qua còn gì ý nghĩa,
              khi tên mình đổi ngược trước thành sau.(2)

              Anh sẽ kể cho em nghe:
              Idea xưa "Tình già" chỉ hai mươi, (3)
              nay tình mình dang dở bốn mươi năm.

              Anh sẽ kể cho em nghe:
              Idea thiên hùng ca những người đi giữ nước,
              nhà tan, hào khí vẫn ngút ngàn.
              ra trại giặc như chỗ hư không, (4)
              khi đạn thù xuyên qua tim,
              mặt vẫn tươi cười đầy nét ngạo mạn.

              Rồi anh sẽ kể cho em nghe:
              thiên trường ca của những người tị nạn,
              Idea "vượt sóng" - thây vùi biển lạnh,
              chân trời mới, là tin yêu hạnh phúc.

              Đất nước mình buồn hiu vạn thuỡ,
              biết bao giờ chín mươi triệu dân
              an lành, hoan lạc, yên vui...
              như bao thuở thanh bình thời lập quốc!

              Thiệu Minh

              Comment

              Working...
              X