Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

1 câu chuyện khác về Mặt trời và mặt trăng

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • 1 câu chuyện khác về Mặt trời và mặt trăng

    Chuyện kể rằng, từ ngàn ngàn năm trước, lâu lắm rồi, trước khi cụ của cụ của cụ tớ sinh ra, trước khi có cá bơi dưới nước và chim bay trên trời, trước cả khi có biển và đất liền và, trước cả khi hình thành trái đất, Mặt Trời là thực thể duy nhất tồn tại trong vũ trụ.

    Mặt Trời đầy sức mạnh và khôn ngoan. Nó có quyền lực và tin rằng, không gì có thể tranh giành nổi quyền lực ấy của nó. Nó cũng nhận ra rằng, với tất cả sức mạnh và sự oai nghi của nó, nó sẽ tồn tại vĩnh viễn, tuy nhiên cũng sẽ vĩnh viễn cô đơn...

    Ban đầu, Mặt Trời chẳng đếm xỉa gì đến chuyện đó. Dần dà, hàng ngàn năm rồi lại hàng ngàn năm nữa trôi qua, niềm tự hào của nó cũng dần dần biến mất. Mặt Trời vẫn biết, nó là thực thể quyền lực nhất trong khoảng vũ trụ này, nhưng quyền lực để làm gì, khi xung quanh chẳng có ai. Lần đầu tiên trong đời, nó cảm thấy cô đơn. Và nỗi cô đơn gặm nhấm tâm can nó, một nỗi đau mà nó chưa bao giờ nhận ra. Lần đầu tiên, Mặt Trời hiểu rằng, sức mạnh của nó nhỏ nhoi biết bao, rằng, hơi ấm và năng lượng của nó sẽ chỉ vô dụng nếu chẳng dùng để làm gì đó.

    Ban đầu, Mặt Trời thử đủ mọi cách để xua đuổi nỗi cô đơn, nhưng càng chiến đấu với cô đơn, nó lại càng thấy cô đơn hơn. Mặt Trời không biết rằng, bản thân nó cũng có một trái tim, và rằng sớm muộn gì thì trái tim này cũng dẫn đường chỉ lối cho nó trên một cuộc hành trình: cuộc hành trình của tình yêu .

    Nhiều năm sau nữa, Mặt Trời vẫn tiếp tục vật lộn với nỗi cô đơn, đến nỗi nó càng ngày càng trở nên héo hắt hơn. Nhưng rồi cũng đến một thời điểm, nó không thể chịu đựng nổi ý nghĩ cứ phải sống cô đơn mãi như thế. Không chịu đựng thêm được nữa.

    Vào một đêm, một ngôi sao chổi tình cờ bay lướt ngang qua Mặt Trời. Khi lại gần, ngôi sao chổi ấy cất tiếng chào nó.

    Mặt Trời lạ lẫm hỏi: “Ngươi là ai thế?"
    "Tôi là một ngôi sao chổi.”
    "Sao chổi á?“
    "Vâng. Tôi đã bắt đầu đi du lịch khắp vũ trụ từ lâu lắm rồi, và tôi cũng đã được chiêm ngưỡng bao nhiêu tác phẩm tuyệt vời mọc lên khắp nơi trên dải ngân hà."
    "Nhưng mà chắc chắn là nhà ngươi chưa thấy thứ gì lại đầy sức mạnh và uy quyền như ta, phải không!"

    Sao Chổi mỉm cười. Nó không muốn chạm tự ái của Mặt Trời, thế nên nó không kể rằng nó đã gặp rất nhiều mặt trời khác còn lớn gấp ngàn lần và mạnh gấp ngàn lần anh chàng mặt trời này.

    "Đúng, to lớn quyền uy như ngài thì tôi chưa gặp bao giờ cả", Sao Chổi đáp.
    "Đương nhiên là chưa rồi, vì làm gì có ai mạnh như ta."
    "Và cũng cô đơn..."

    Mặt Trời nhìn Sao Chổi chằm chằm, rồi gầm ghè:
    "Người nói thế là có ý gì đấy?"
    "Ngài hiểu là tôi muốn nói gì mà. Nhìn sắc của ngọn lửa quanh ngài là tôi biết. Nó đầy kiêu hãnh nhưng chẳng chiếu sáng cho cái gì cả. Và con tim ngài đang bị gặm nhấm, chậm chạp, từ từ thôi, nhưng chắc chắn là nó đang bị gặm nhấm. Ngài phải làm cái gì đó đi."

    "Ta không cần gì cả.! Cả người ta cũng cóc cần! Ta đã có tất cả những gì ta muốn". Mặt Trời tức giận đáp, sắc của nó chuyển từ vàng xám thành đỏ chói.

    Sao Chổi nói:
    "Tất nhiên, Mặt Trời. Vậy thì tôi sẽ không tiếp tục quấy rầy ngài nữa và lên đường tiếp tục chuyến đi của tôi. Hãy hiểu bản thân hơn. Tôi hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau, sau một vài triệu năm nữa, nếu tôi có dịp quay lại chỗ ngài. Tạm biệt."

    "Tạm biệt ." Mặt Trời đáp. Nhưng rồi đột nhiên nó nhận ra rằng nó lại phải tiếp tục sống cô đơn thêm vài triệu năm nữa. Nó biết làm gì trong lúc đó? Nó biết nó là kẻ mạnh nhất, nhưng tại sao lại phải chịu đựng sự cô đơn dài đến như thế? Nghĩ thế, nó gọi với theo ngôi sao nhỏ:

    "Này, dừng lại đã!"

    Ngôi sao chổi dừng lại: “Gì thế, Mặt Trời?"

    "Ta không biết vì sao, nhưng ta vừa nhận ra một điều, rằng ta không thể chịu đựng nổi sự cô đơn lâu đến vậy. Ta phải làm sao bây giờ?"

    "Ngài thấy cô đơn hả?"

    "À, ừ, thỉnh thoảng ta cảm thấy vậy."

    Ngôi sao nhìn Mặt Trời chăm chú. Và mặc dù rất nóng và chói, ngôi sao cũng nhận ra một nỗi buồn đang bao trùm tâm can nó.

    "Mặt Trời này.."

    "Gì cơ?"

    “Trên chuyến hành trình băng qua vũ trụ tôi có nhìn thấy nhiều mặt trời khác, như cậu ấy, xung quanh họ có rất nhiều hành tinh, giống như là những đứa trẻ ấy."

    “Hành tinh á? Hành tinh là cái gì?"

    “Ùhm, thế này này, trong số những mặt trời đó, có người già hơn cậu, có người trẻ hơn cậu, nhưng rồi đến một lúc nào đó trong cuộc đời vĩnh hằng của họ, cũng như cậu ấy, họ không chịu đựng nổi sự cô đơn. Vì thế, họ chấp nhận từ bỏ một phần năng lượng và sức mạnh của bản thân để tạo nên các hành tinh nhỏ, và thế là không bao giờ phải cô đơn nữa. Nhưng mà cũng phải hy sinh đấy."

    “Hy sinh thế nào?"

    “Nhé, để tạo nên được các hành tinh, cậu cần rất tốn rất nhiều công, thế nên cậu sẽ không thể sống vĩnh cửu được nữa, chỉ khoảng vài tỉ năm nữa thôi, không hơn."

    Mặt Trời im lặng. Nó ngẫm nghĩ. “Sức mạnh thì có ý nghĩa gì, khi không đem chia sẻ được cho người khác?"

    Ngôi sao nhỏ mỉm cười. “Đúng rồi“

    “Nhưng mà tớ làm thế như thế nào?“

    “Gì cơ?“

    “Tạo ra các hành tinh ấy.“

    “Đến lúc đó cậu sẽ tự biết chứ. Giờ tớ phải đi thôi.“

    Và Sao Chổi bay đi, để lại đằng sau một dải sáng bạc dài hàng ngàn ki lô mét, đẹp và sáng lấp lánh, đến nỗi mà Mặt Trời chỉ còn biết im lặng ngoái nhìn theo, lòng trầm trồ thán phục vẻ đẹp của người bạn nhỏ.

    Qua hàng ngàn năm, Mặt Trời vẫn ngẫm nghĩ về những lời của ngôi sao chổi dạo nọ. Chủ yếu là nó tập trung vào vấn đề, làm thế nào để tạo ra các hành tinh, nhưng chẳng nghĩ ra được gì.

    Nhưng đến một ngày, nhận ra được sức mạnh nằm trong ánh sáng của nó, Mặt Trời bắt đầu xoay tròn, càng ngày càng nhanh hơn, nhanh đến nỗi mà hầu như không thể thấy nổi hình dạng của nó nữa. Sắc của nó biến đổi. Và nó bắt đầu phình ra ngày một to hơn. Rồi một tiếng nổ lớn vang ra vọng khắp mọi ngóc ngách của vũ trụ. Từ Mặt Trời vỡ ra những mẩu thiên thạch nhỏ. Chúng bay tách khỏi nó và rồi ổn định dần ở những khoảng cách nhất định.

    Sau lần đầu tiên tự giảm bớt năng lượng ấy, Mặt Trời cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Sự căng thẳng ấy khiến nó chìm sâu vào giấc ngủ hàng ngàn năm sau đó. Vì mệt quá thiếp đi, Mặt Trời không nhận ra rằng nó đã có một quyết định thật đặc biệt, tạo nên một điều kì diệu. Những mẩu thiên thạch nhỏ mà nó đã tạo ra, dần dần hết lạnh và bay xung quanh nó.

    Từ những thiên thạch hình thành nên các hành tinh, con của Mặt Trời, những người bạn nhỏ chia tách nó khỏi sự cô đơn vĩnh viễn.

    ***
    Cuối cùng Mặt Trời cũng đã tỉnh dậy. Nó ngỡ ngàng ngạc nhiên xiết bao, khi xung quanh nó giờ đây không phải là một màu đen sâu thẳm, mà là những hành tinh nhỏ ríu rít xung quanh. Nhưng bọn chúng vẫn chưa có ánh sáng. Chúng cần ánh sáng của Mặt Trời. Lần đầu tiên trong đời Mặt Trời thấy mình có ích. Nó biết rằng từ đây nó sẽ chăm lo cho những tiểu hành tinh này, và cũng là lần đầu tiên nó không còn thấy cô đơn. Nó cảm thấy hạnh phúc.

    Trong tất cả các hành tinh, Mặt Trời đặc biệt để ý đến hành tinh gần nó nhất: tiểu hành tinh có màu xanh, lấp lánh và ẩn chứa gì đó đặc biệt. Nó chiếu sáng theo cách nào đó khác với mặt trời. Bề mặt hành tinh ấy, ngay cả ở những chỗ tối nhất như được bao phủ bởi những sợi bông trắng và những mảnh vải màu xanh óng ánh.

    Mặt Trời lúc đó cũng không biết rằng, nó không chỉ tạo ra một hệ hành tinh mới mà còn tạo ra một thứ khác đặc biệt hơn. Nhờ ánh sáng và nắng ấm của Mặt Trời, hành tinh nhỏ màu xanh ấy đã trở thành thế giới của con người, một trong những điều kì diệu nhất của vũ trụ: Điều kì diệu của cuộc sống.

    ***
    Nhiều năm nữa trôi qua, mặc dầu Mặt Trời thấy vui mừng vì có rất nhiều hành tinh xung quanh mình, chúng vẫn không nói chuyện gì với nó. Mặt Trời rất đỗi ngạc nhiên vì tuy đã phải cố gắng rất nhiều mới tạo ra được những hành tinh đó, nó vẫn không có cảm giác rằng mình đang sống trong một xã hội, hay, một mái nhà ..

    Trong khoảng thời gian đó hành tinh nhỏ màu xanh đã được bao phủ bởi biết bao các thực thể tuyệt vời: những bãi cỏ xanh mướt trải dài khắp bề mặt, những dòng sông tươi mát uốn lượn mềm mãi qua các thung lũng màu mỡ. Hàng tỉ các dạng sống khác nhau xuất hiện trong các đại dương và trên các lục địa, đây đó là những cánh rừng rậm bạt ngàn và những sa mạc mênh mông vô tận. Tất cả đều được hình thành nên nhờ ánh nắng mặt trời.

    Nhưng Mặt Trời chẳng hề hay biết chuyện đó và vẫn tiếp tục cảm thấy cô đơn.

    ***
    Một ngày kia ngôi sao chổi thuở nào đã quay trở lại, đã rất lâu rồi Mặt Trời mới lại nhìn thấy người bạn nhỏ của nó. Ngôi sao ngoảnh đầu chào:

    “Chào Mặt Trời.“
    “Chào Sao Chổi.“
    “Bây giờ chắc cậu vui lắm rồi nhỉ, xung quanh cậu có biết bao nhiêu là tiểu hành tinh.“
    “Thật sự là không.“, Mặt Trời đáp lại buồn rầu.
    “Sao lại không cơ?“
    “Tôi vẫn luôn cảm thấy lẻ loi. Tôi với những hành tinh kia vẫn chưa hiểu nhau.“
    “Tôi sẽ xem tôi làm được gì cho cậu nào.“

    Nói xong, ngôi sao bay về phía hành tinh màu xanh, hành tinh mà nó vừa mới phát hiện ra.

    ***
    Sao Chổi bay sát ngang qua Trái Đất và trầm trồ thán phục vẻ đẹp diệu kì của hành tinh Xanh, vẻ đẹp mà Mặt Trời đã tạo ra trong cuộc chiến chống lại sự cô đơn vĩnh viễn. Ngôi sao vui mừng trước những sản phẩm hoàn mỹ của tạo hoá, nhưng đồng thời nó cũng cảm thấy thương cho Mặt Trời. Thế nên một đêm nọ, ngôi sao gọi tất cả cư dân của Trái Đất lại và nói với họ:

    “Hỡi những sinh vật tuyệt đẹp! Các bạn có mặt ở nơi này là do Mặt Trời đã đánh đổi cả sự tồn tại vĩnh hằng của ông ta để tạo ra các bạn, để tặng cho các bạn cuộc sống với tất cả những gì tốt đẹp mà mọi người đang có. Nhưng bản thân Mặt Trời lại rất buồn bã, và tôi lo ngại rằng, do buồn chán mà một ngày kia ông ấy sẽ không còn chiếu sáng nữa. Khi đó, tất cả mọi người sẽ chết, bởi, chính ánh nắng đang giữ gìn cuộc sống cho các bạn.“

    “Thế chúng tôi phải làm gì bây giờ?“

    “Chúng ta có thể tặng cho Mặt Trời một món quà. Các bạn sẽ có một năm để tập trung tất cả lại tại một nửa của Trái Đất . Hãy làm theo những gì tôi bảo. Một số trong các bạn có thể sẽ không thể vượt qua, nhưng các bạn sẽ làm được một điều, đó là cho Mặt Trời một lý do để tiếp tục tồn tại, và những người còn lại sẽ được cứu thoát.“

    Một năm trôi qua, và tất cả các sinh vật nghe theo lời ngôi sao chổi tập trung tại một bên bán cầu. Khi vừa hết năm, ngôi sao chổi quay lại và mang đến cho Mặt Trời món quà như đã hứa. Nó đổi đường bay, nhằm thẳng hướng hành tinh Xanh và lao vào lòng đất với tất cả sức lực mà nó có. Trái Đất chấn động dữ dội chưa từng thấy, tất cả các sinh vật hoảng loạn vô cùng, tất cả đều đã nghĩ đến cái chết.

    Đúng là ngôi sao đã bay thẳng vào lòng đất, hoà mình vào lòng của hành tinh Xanh. Khi bay trở ra ,nó mang theo mình một phần Trái Đất rồi , đột nhiên dừng lại. Sau đó, ngôi sao bắt đầu bay vòng quanh hành tinh xanh kì diệu.

    ***
    “Tôi là Mặt Trăng. Cám ơn anh, Mặt Trời, nhờ ánh sáng của anh mà từ bây giờ tôi cũng có thể chiếu sáng.“

    Mặt Trời im lặng, không nói gì với hành tinh nhỏ mới sinh ra về chuyện nó đã hy sinh cuộc sống vĩnh cửu của mình để chống lại sự cô đơn.

    “Mặt Trời này...“

    “Gì cơ, Mặt Trăng ?“

    “Ánh sáng của một ngọn nến sẽ không bao giờ tắt nếu nó truyền lửa cho những ngọn nến khác.“

    Mặt Trời sửng sốt. Chưa ai nói với nó bằng một giọng ngọt ngào và ấm áp đến như thế. Lần đầu tiên trong đời, nó không chỉ cảm thấy không còn cô đơn nữa, mà thậm chí cảm thấy như nó đã yêu. Mặt Trăng nhận ra sự thay đổi nhiệt độ trong lòng Mặt Trời, nàng cũng nhận ra cái cảm xúc khác thường và cái diệu kì ấy cũng đang trào dâng trong cơ thể của nàng.

    “Tôi sợ phải sống lẻ loi một mình lắm, Mặt Trăng ạ. Nhưng bây giờ, có em, tôi biết là tôi sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa.”

    Nói xong, Mặt Trời từ từ tiến lại gần Mặt Trăng.

    “Đừng làm thế!!!” , Mặt Trăng hét lên.

    “Tại sao? Có cái gì không phải ư, khi anh chỉ muốn gần bên em?”

    “Có thể anh không biết, nhưng sức nóng của anh rất lớn, nó có thể đốt cháy em khi anh lại gần. Hơn nữa anh cũng sẽ phá hỏng hết các hành tinh khác bay quanh anh. Quan trọng nhất là anh phải chú ý tới hành tinh mà em đang bay xung quanh ấy. Anh vẫn chưa nhận ra điều gì đặc biệt sao?”

    Mặt Trời ngắm nhìn Trái Đất. Lấp lánh một màu xanh.

    “Tại sao nó lại có cái màu đó nhỉ?”

    “Mặt Trời yêu quý, anh đã phải tốn bao nhiêu công sức mới tạo ra được chúng em, và trên hành tinh đó hội tụ tất cả những điều kiện tuyệt vời nhất để sản sinh ra điều kì diệu nhất: Điều kì diệu của cuộc sống.”

    “Nhưng mà điều đó có nghĩa là, anh sẽ không bao giờ được lại gần em ư?”

    “Em ước gì, Mặt Trời yêu quý, em ước gì em có thể nói với anh rằng điều đó là có thể, rằng đến một lúc nào đó, nếu anh không quá lại gần em thì có lẽ em sẽ chịu đựng được đau đớn. Nhưng em biết, điều đó có lẽ sẽ không xảy ra đâu. Nỗi đau sẽ đi cùng chúng ta trong suốt quãng đời còn lại và nhắc nhở cho chúng mình biết rằng tình yêu thật sự của anh và em mạnh mẽ biết chừng nào. “

    “Tình yêu ư?”

    Mặt Trăng nhìn vào đôi mắt Mặt Trời rồi trả lời:

    “Mặt Trời, em yêu anh nhiều, đến nỗi mà mỗi khi bị ngăn cách với bởi hành tinh Xanh , em chỉ còn biết nhắm mắt lại và mơ đến anh. Và khi lại nhìn thấy ánh sáng của anh, em cảm thấy dịu dàng ấm áp xiết bao, như thể là em đang được ở trong vòng tay anh..”

    Mặt Trời im lặng không nói nên lời, từ trong tim, cái cảm xúc lạ lẫm và mới mẻ kia dâng trào lên, lan tràn khắp các mạch máu, ngập tràn khoé mắt và rực đỏ trong từng thớ thịt, một thứ ánh sáng của niềm vui và niềm khát khao.

    “Mặt Trời này…”

    “Gì hả Mặt Trăng?”

    “Anh có hứa là sẽ giữ kín bí mật này không?”

    “Có. Nhưng là bí mật gì?”

    Mặt Trăng ngước nhìn Mặt Trời, ánh mắt nàng giờ đây cũng ngập tràn yêu thương.

    “Em giờ có tên là Mặt Trăng. Nhưng thực ra em là một ngôi sao chổi, ngôi sao mà anh đã từng gặp cách đây rất lâu rồi ấy, ngôi sao mà đã đề nghị anh hãy tạo ra các hành tinh ấy… để anh khỏi cô đơn thêm nữa. Và khi em nhìn thấy là anh sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để vĩnh viễn không còn lẻ loi, em đã yêu anh. Và em tự nhủ với mình rằng, lần sau, khi em đi qua chỗ anh, em sẽ ở lại đây, để suốt cuộc đời còn lại mình được gần bên nhau. Còn một điều nữa , anh có muốn biết không, anh?”

    “Gì hả em?”

    “Cả em cũng đã từ bỏ sự sống vĩnh hằng của mình, chỉ để được gần anh thôi. Và em biết là em sẽ không bao giờ hối hận vì điều đó.”

    Lần đầu tiên trong đời, Mặt Trời nhỏ xuống những giọt nắng như những giọt nước mắt.

    “Cám ơn Mặt Trăng. Anh sẽ yêu em mãi mãi, sẽ yêu em nhiều như em yêu anh.”

    “Em biết,“ - Mặt Trăng nói, vẻ buồn bã - “chúng mình sẽ chỉ được ở gần nhau rất ít, và để có thể nhận được ánh sáng của anh, em sẽ ở ngay sát bên hành tinh Xanh, để ý nghĩa của cuộc sống và tình yêu không thể tách rời nhau. Em sẽ soi rọi xuống thế giới tuyệt vời mà anh đã tạo ra bằng ánh sáng huyền ảo nhất. Rồi em sẽ kể lại cho anh nghe.”

    Mặt Trời hạnh phúc, tuy vẫn phảng phất nỗi buồn. Chàng đáp:

    “Anh sẽ luôn ở đây và chờ đợi em.”

    (Sưu tầm)
    Don't make friends who are comfortable to be with. Make friends who will force you to lever yourself up
Working...
X